EBOOK CUỘC GẶP GỠ CHÍ MẠNG TẬP 2 ), CUỘC GẶP GỠ CHÍ MẠNG

Ngoại truyện 1 Trời cao, mây trắng, nước xanh, mèo mịn. Lâm Uyển xòe ô ngồi trên bờ cát, nhìn từ thời điểm cách đây không xa một béo một bé dại đang chơi bổ nước. đái Bảo chỉ khoác một mẫu quần đùi, chiếc dáng lũn cũn ngâm dưới nước non nửa, ôm một loại súng phun nước khôn xiết lớn color sặc sỡ, liều mạng bắn phá. Trằn Kình gắng súng trống rỗng vừa trốn vừa tránh, thỉnh thoảng còn đầu hàng xin được khoan dung. Hắn mặc một chiếc áo phông thun trắng và cái quần đi biển greed color lục, tóc ngắn không khô thoáng dán lại thành từng đám, tay và chân ướt đẫm nước hiện lên vẻ tỏa nắng rực rỡ khỏe mạnh mẽ dưới tia nắng mặt trời, sảng khoái cười y hệt như một đứa trẻ lớn xác vô âu vô lo. Nghe từng trận tiếng nghịch vang, trên gương mặt Lâm Uyển lòi ra nụ cười thỏa mãn. Từ sau khoản thời gian Trần Kình xuất hiện, tiểu Bảo biến hóa rất lớn, tính cách ngày càng cởi mở, cũng linh hoạt hơn nhiều, ko ỷ lại cô như trước. Cô cảm xúc rất tốt, một đứa bé xíu trai nên cứng cáp như vậy. đề xuất nói rằng nai lưng Kình là 1 trong những người phụ thân không tồi, làm con của hắn quả thật rất hạnh phúc. Con fan này đã thay đổi rất nhiều. Trên một trong những phương diện làm sao đó rất có thể gọi là hoàn toàn lột xác. Bây chừ mỗi lần hắn cho đây hầu hết mang theo không hề ít quà, tặng cho thằng nhỏ xíu đồ nghịch đẹp, món ăn ngon. Quà tặng kèm cô tất cả khăn lụa, trang sức đẹp bạc nguyên chất, quyển sách cô từng vô ý nói rằng mình chưa thiết lập được, thậm chí còn tồn tại cả một cỗ sơn móng tay, so với lô túi cùng giày hàng hiệu cao cấp trong tủ của căn hộ trước kia, đông đảo thứ này new thật sự khiến cho cô động lòng. Hắn còn dành riêng nhiều thời gian và trọng điểm sức với những người dân trong gia đình cô, tóm lại đã thành công xuất sắc dụ dỗ bầy họ đứng trên và một chiến tuyến. Mỗi lần gặp mặt mặt họ những thẳng thừng có, ám chỉ có, bảo cô đừng làm lơ hạnh phúc, nên sớm sum họp gia đình. Em trai cô còn cười cợt nói cô được nâng niu mà hình thành kiêu ngạo. Về khoảng thời gian quá khứ u tối kia, bọn họ đều nhận định rằng nên tha thứ, hoặc nói là nên nhìn loáng ra. Đương nhiên, điều lũ họ hiểu rằng chỉ là một trong những phần của sự thật… Lại hàng loạt tiếng kêu nữa làm cô chú ý, chỉ thấy è cổ Kình đang bế ngang tiểu Bảo, đứng chỗ nước sâu hơn một ít nhưng chưa lên quá đầu gối hắn. Tè Bảo đang khua tay loàn xạ, è cổ Kình chốc chốc lại hù dọa nó, làm bộ sẽ thả nó ra, tè Bảo oa oa kêu to: “Mẹ ơi, cứu nhỏ với!” “Ba là fan xấu.” è Kình giả cỗ tức giận, nhấc bổng thằng bé bỏng lên, quay nó một trận, đái Bảo vừa cười cợt vừa hét, sau cuối xin tha: “Con không đúng rồi, ba là fan tốt.” quang cảnh náo nhiệt hạnh phúc đó khiến cho Lâm Uyển cảm động, dẫu vậy khi nai lưng Kình ôm con đi cho trước mặt, nụ cười trên khóe môi cô đang tắt, các khát khao cháy rộp trong đôi mắt hắn cô cũng làm như ko thấy. Đây là chút bền chí của cô. Vị họ chuẩn bị phải đương đầu với nhau không chỉ có một sớm một chiều cơ mà là cả đời người. Cô cần phải có đủ tín nhiệm và cảm giác bình yên mới rất có thể đem sau này của bạn dạng thân và con trai giao mang đến hắn. Vệ sinh rửa thay quần áo ở gian chống trong bãi tắm, tiếp đến đến quán ăn hải sản ở kề bên giải quyết dở cơm chiều. Tè Bảo thích nạp năng lượng tôm, nai lưng Kình liền bóc tách vỏ đến nó đầy một đĩa, bây giờ cứ mọi khi ăn cơm với mọi người trong nhà thì quá trình này lại là của hắn, không ai hoàn toàn có thể giành được. Lâm Uyển giữa chừng lấn sân vào toilet, cho lúc về tè Bảo thần bí sáp lại ngay gần nói: “Vừa rồi bé thấy dì vị trí kia liếc mắt chuyển tình với ba.” Cô sửng sốt, mau chóng phê bình: “Trẻ con không được nói lung tung.” tè Bảo bội phản bác: “Con không nói lung tung, ví dụ dì đó quyễn rũ tía con.” bây giờ xung quanh số đông nghe rõ, liền trở lại nhìn, bao hàm cả nhị người ở bên cạnh đang trong diện tình nghi kia. Lâm Uyển không nhịn được, trừng mắt lườm nai lưng Kình một cái, phải chăng giọng nói: “Trước mặt con em của mình nói chuyện nên giữ đúng chừng mực, đừng dạy nó hư…” è cổ Kình gật đầu đồng ý nói được, thái độ nhận sai khôn xiết thành khẩn làm cô không liệu có còn gì khác để nói tiếp. Một thời gian sau, hai fan ngồi cạnh bên kia đứng dậy, Lâm Uyển bất giác nhìn theo bóng bọn họ rời đi, cô nàng đầu hai mươi, quần là áo lượt, người mẫu chân dài trắng muốt như tuyết, thu hút bao nhiêu góc nhìn đàn ông bên trên đường. Lâm Uyển thu lại tầm mắt, trong cổ họng như bị mắc phải thứ gì. Dở cơm trôi qua trong im lặng, nhân cơ hội thang sản phẩm công nghệ xuống lầu, è cổ Kình soi qua tường ngăn đá sáng bóng vuốt lại tóc, sửa cổ áo. Trong trái tim Lâm Uyển dội lên một sự bực bội khó hiểu, buột miệng mỉa mai châm chọc: “Đẹp lắm rồi, bọn ông bốn mươi tuổi vẫn đúng độ xuân, hiện nay anh đúng vào thời khắc chín tuyệt nhất đấy.” trằn Kình mỉm cười cười, cúi đầu nói bên tai cô: “Còn có một câu, phụ nữ ba mươi chẳng không giống gì buồn chán đậu…” cảm xúc được khung hình cô bỗng nhiên cứng đờ, ý cười của hắn càng đượm, thở ra khá nóng, hỏi: “Cho nên, em còn định hóng bao lâu nữa mới đồng ý đây?” Lâm Uyển không nói không rằng, xác định phương hướng bên dưới chân, hung hăng giẫm táo bạo một cái, è Kình chớp nhoáng hít sâu một hơi, cho tới tận khi ra bên ngoài thang thứ vẫn nhăn nhó xuýt xoa. è Kình gặp rắc rối liền rối rít tìm biện pháp xin lỗi, gọi smartphone Lâm Uyển ko bắt máy, hắn liền khuyến mãi hoa mỗi ngày, mỗi hôm một các loại hoa mới. Nhưng lại Lâm Uyển vừa thấy được hoa hồng, bách hợp, hoa thiên điểu kiều diễm xinh đẹp đã nghĩ đến khuôn khía cạnh khả ố của è Kình. Vào đầu nhớ lại lời nói chết tiệt kia, hận quan trọng quăng cả bó hoa vào thùng rác rưởi trước mặt tín đồ đưa hoa. Trước khi ném đi cô bỗng dưng nhìn thấy bên trong bó hoa kẹp một lớp thiệp nhỏ, bên trên có mẫu chữ viết tay: Uyển Uyển, anh không đúng rồi, tha thứ mang lại anh nhé! không còn có chút thành ý nào. Lâm Uyển mắng thì thầm trong lòng, cũng không để ý mình đã định ném bó hoa đi. Ngày hôm sau vẫn chính là hoa tươi, vẫn luôn là tấm thiệp, nhưng trên lại viết một câu chuyện cười. Tiếp tục mấy ngày, mỗi ngày đều là 1 trong truyện mỉm cười khác nhau. Mỗi lần Lâm Uyển nhận ra đều không thích nhìn, dẫu vậy lại ko nhịn được, phụng phịu xem ngừng liền yên ổn lặng gặm hoa vào bình, luôn tiện tay quăng tấm thiệp nhỏ vào ngăn kéo. Chẳng bi thương cười chút nào, vừa nhìn đã biết chép bên trên mạng xuống, không tồn tại thành ý. Nhưng lại thật ra hành động này vốn dĩ đã chán nản đến mức khiến người ta bi quan cười rồi. Trong thời gian đó, cô cũng càng thêm chú trọng chăm lo nhan sắc. Thời gian soi gương mỗi ngày cũng những thêm. Giả dụ so cùng với năm, sáu thời gian trước nhất định là gồm thay đổi, nhưng khoảng cách với hai từ “bã đậu” còn khôn xiết xa vời. Mặc dù vậy cô vẫn đến siêu thị mua về một đống thành phầm dưỡng da, tiện thể cài thêm vài cỗ quần áo, trước lúc ngủ còn đắp mặt, tập yoga, vặt không còn cánh hoa hồng nhưng Trần Kình tặng ngay lấy ngâm ngập nước tắm. Một tháng trôi qua, tức giận trong tim Lâm Uyển đã sớm tiêu tan nhưng mà Trần Kình vẫn không lộ diện. Sáng sủa sớm hôm nay, tín đồ đưa hoa của shop lại đúng giờ đồng hồ gõ cửa, Lâm Uyển nhìn thấy bó hoa trong tay cậu ta chớp nhoáng ngây ngẩn cả người, cậu ta đi rồi cô vẫn tồn tại cầm hoa ngờ ngạc đứng đó. Tè Bảo chạy lại, nhận thấy mấy cành hoa dại color tím trung bình thường, đáng ghét nói: “Xấu thế!” Lâm Uyển chớp hai con mắt hơi ướt, lẩm bẩm: “Vậy sao, chị em cảm thấy siêu được.” gắng tấm thiếp nhỏ lên, trên viết: mặc dầu em đổi mới thành buồn phiền đậu, anh cũng trở thành là nhỏ heo chỉ chuyên ăn đậu phụ. Vùng phía đằng sau còn vẽ một hình đầu heo đơn giản. Cô ko nhịn được bật cười, nước mắt cũng theo cánh mày rung động. Tè Bảo khó hiểu chú ý cô chốc lát, lén chạy về chống nhấc điện thoại, thành thục ấn một dãy số, nỗ lực thấp giọng nói: “Ba, chị em vừa khóc vừa cười…” Ở một thành phố khác, nai lưng Kình húi máy, chọn ra một loại cà vạt từ tủ quần áo, soi gương thắt cảnh giác rồi huýt sáo ra ngoài. Chẳng yêu cầu cô cảm xúc lửa to không đủ sao, vậy hắn sẽ thêm củi, kích đụng cô, để cô thấy không an tâm một chút. Vừa hay cách đây không lâu có hai dự án công trình cần hắn trực tiếp chỉ đạo, tranh thủ mượn cơ hội kéo nhiều năm thời gian, cố gắng này mới bao gồm thể nâng cao giá trị với sự trường thọ của hắn được. Lần gặp sau độc nhất định sẽ sở hữu được bước khiêu vũ vượt bậc. Hắn từ bỏ biên trường đoản cú diễn mắc trong vui vẻ, hướng Dương tỏ vẻ nặng nề hiểu bảo hắn từ chuốc khổ vào thân. Ví dụ lúc trước có cơ hội giữ Lâm Uyển ở lại, ngày ngày qua còn nói đến việc này, nói hắn năm kia quá vô tư. Hắn cười cợt nói đó cũng là 1 loại ích kỷ. Thà nói không muốn cô yêu đương hại, còn hơn nói là hắn lo sợ. Tục ngữ gồm câu “nằm lâu chóng bệnh, nhỏ dần mất hiếu”, huống hồ là cô cùng với hắn không tồn tại quan hệ ngày tiết thống, ngay cả quan hệ tình yêu cũng không có. Hắn sợ, sợ hãi chút cảm tình cô giành riêng cho hắn đã tiêu tan trong căn phòng căn bệnh ngột ngạt kia, vì vậy mới quyết được nạp năng lượng cả, bổ về không. Nếu hắn ko khỏi dịch thì phải khiến cho cô nhớ mang lại hắn, ghi nhớ về hình ảnh khỏe mạnh, vững vàng không gì không có tác dụng được trước kia. Đã gần hai tháng trằn Kình không xuất hiện. Lâm Uyển cũng lừng khừng người này đang làm cho trò gì. Hồi xưa hắn gọi điện thoại cảm ứng thông minh cô không nhích máy, hiện nay cô dĩ nhiên sẽ nhấc lắp thêm hắn lại không gọi. Đáng giận độc nhất vô nhị là đã tiếp tục ba ngày hắn chưa gọi điện cho Tiểu Bảo, cả hoa cũng không giữ hộ tới. Lúc ăn sáng, tiểu Bảo băn khoăn lo lắng hỏi tất cả phải bố không thích con nữa tuyệt không? Lâm Uyển yêu quý con, cũng lo lắng người kia đắn đo có yêu cầu đã xảy ra chuyện gì liền call điện thoại, chuông reo hồi lâu chung cục lại là thiếu nữ nhấc máy, giọng nói ngọt ngào và lắng đọng bảo hắn hiện nay không nhân tiện nghe. Trong cổ họng Lâm Uyển như nghẹn lại, rộng nửa ngày mới phục hồi bình thường, trong tim cảm thấy chua xót, tuy nhiên thằng nhỏ bé vẫn tại 1 bên tha thiết mong muốn chờ, cô đành cố gắng trấn tĩnh nói, cha đang họp, tối sẽ điện thoại tư vấn lại. Hai thời buổi này thời huyết lạnh, tiểu Bảo khúng khắng ho, hơn thế nữa tâm trạng cũng không tốt, cực kỳ lười ăn. đêm hôm Lâm Uyển làm thêm vài món, ôm nó dỗ dành nó mới miễn cưỡng ăn được nhị miếng cháo, tiếp nối tức giận nói: “Ba hỏng lắm, bé không bao giờ thèm chơi với cha nữa.” Lâm Uyển đồng ý phụ họa: “Được, chúng ta không thèm nghịch với ba nữa.” hôm nay chuông cửa ngõ lại vang lên, cô để thằng nhỏ bé xuống ra mở cửa, từ đôi mắt mèo thấy được người bên ngoài bỗng sửng sốt. Trái tim sợ hãi suốt cả ngày nay hình như đã được vỗ im một bí quyết dễ dàng. Mở cửa, trần Kình từ đầu đến chân đẫm gió sương cách vào, vùng sau còn kéo theo một va li tư trang nhỏ. Thấy sự kinh ngạc trên khuôn khía cạnh cô, hắn giải thích: “Vừa xuống thứ bay, đến gặp hai bà bầu con trước.” Lâm Uyển cũng lưu ý thấy khuôn phương diện hắn nhuốm color mỏi mệt, chưa kịp mở miệng, tiểu Bảo bên trong nghe thấy tiếng lập tức nhảy ngoài ghế y hệt như con thỏ nhỏ dại lao tới, hét to một tiếng “ba” ngay tức khắc nhào vào vòng tay è cổ Kình. Trong cả Ni Ni nghe giờ đồng hồ cũng chạy tới, rầm rĩ quanh chân è cổ Kình sủa vang. è Kình đáp lại một giờ “Con trai”, tức thời khom sườn lưng thuần thục ôm thằng nhỏ bé vào lòng, nói “Ba nhớ bé quá” tiếp nối thơm thật kêu lên nhị má con. Tè Bảo bị hắn thơm, cười cợt khanh khách không ngừng, ngo ngoe trốn kiêng trong ngực hắn, rất nhiều điều ko vui suốt mấy ngày này trở thành hỏng không. Lâm Uyển tại một bên há hốc miệng nhìn. Trần Kình nâng thằng bé nhỏ lên cao, xúc cồn nói: “Mấy ngày không gặp dài ra không ít nhỉ?” tiểu Bảo ôm cổ hắn oán thù trách: “Đã tư mươi chín ngày rồi.” trằn Kình sửng sốt, chớp nhoáng cười xin lỗi, “Nhớ cụ thể như vậy cơ à, cha sai rồi, ba sẽ chịu phạt.” tiểu Bảo nói: “Được rồi, phạt ba cùng nạp năng lượng cơm với con.” nai lưng Kình tảo lại đồng ý với Lâm Uyển, bế bé vào phòng ăn, nhận thấy bình hoa loa kèn tương đối héo trong phòng khách hắn tức khắc mỉm cười. Lâm Uyển đứng tại khu vực một lát rồi kéo chiếc va li hắn đặt tại cửa tiếp giáp vào tường. Ngồi vào trong bàn ăn, trần Kình đã cởi áo khoác bên ngoài cầm thìa đút cho con trai, tè Bảo khôn xiết ngoan, đút một miếng nạp năng lượng một miếng, đôi mắt đen láy sáng ngời chằm chặp nhìn bố nó. Lâm Uyển thất thần nhìn một lát bắt đầu nhớ ra hỏi: “Anh nạp năng lượng chưa?” è Kình lắc đầu, cô ko hỏi thêm, vào trực tiếp phòng bếp lấy thêm một bộ bát đũa, hắn ăn cơm tại chỗ này cũng chưa hẳn lần đầu tiên. Thấy è cổ Kình chỉ lo đút cơm cho con, cô liền đề cập Tiểu Bảo tự mình ăn, đái Bảo không nỡ bong khỏi lòng thân phụ nó, bèn đem dĩa của mình xiên một miếng sườn, mang lại trước mặt nai lưng Kình: “Ba, con cũng đút đến ba.” nai lưng Kình há miệng ăn, xoa xoa đầu con, nhồm nhoàm nói: “Con trai ngoan thật gồm hiếu.” không gian trên bàn nạp năng lượng dần trở cần thoải mái, bên ngoài là màn tối bao phủ, cha người ngồi quanh bàn ăn uống dưới ánh đèn sáng ngời, trông không không giống gì đối với những mái ấm gia đình ba bạn trong tp này. Thằng nhóc cơ nhớ cha đến vạc điên rồi, ăn ngừng vẫn như một cái cây bé dại lười biếng cắm rễ trên người tía nó. Nai lưng Kình định rước quà cho nó, này lại nói ngọt như đường: “Ba đó là món quà lớn nhất.” sắp đến giờ đi ngủ nhưng mà nó vẫn ôm ba không chịu buông tay, tuyệt nhất định mong muốn ba đi ngủ cùng. Nhìn vẻ mặt căng thẳng mệt mỏi của è cổ Kình, Lâm Uyển cũng ko nhẫn trung tâm đuổi hắn về khách hàng sạn, bảo mình ngủ bên trên sofa là được. Trằn Kình rửa mặt rửa sạch sẽ sẽ, mang áo ngủ từ tư trang ra thay, ngồi bên giường đề cập truyện cổ tích cho bé trai. Lâm Uyển ngồi ở phòng khách xem phim truyền hình, mở tiếng không thật lớn. Cửa phòng ngủ khép hờ, giọng nói đàn ông trầm thấp truyền ra làm cho mãi thọ sau cô mới có thể để mắt vào nội dung bộ phim. Trù trừ đã qua bao lâu, trần Kình ra đi ngồi xuống cạnh cô, trên bạn thoang thoảng mùi hương sữa vệ sinh thảo mộc hòa quấn với hơi thở đàn ông sệt trưng khiến cho cánh mũi cô bất giác rượu cồn đậy. “Phim xuất xắc không?” Hắn hỏi. “Cũng được.” Lâm Uyển chú ý hắn một cái, “Còn không ngủ à, không mệt sao?” “Không thân quen ngủ nhanh chóng như vậy.” Lâm Uyển sẽ xem một bộ phim Hàn Quốc, cô đưa điều khiển cho hắn: “Anh đổi kênh tiếp thị khác xem đi.” è cổ Kình nhấn lấy điều khiển ném lên bàn, mỉm cười nói: “Không cần, vài năm nay xem cũng ko ít, dùng để làm giết thời gian cũng ko tồi, tính ra phải hơn mười bộ.” Lâm Uyển nghe mà xót xa trong lòng, khiến cho một fan có ý niệm thời gian rõ ràng đi xem phim tình yêu để giết thời hạn thì chắc đề nghị là một hoàn cảnh bất đắc dĩ vô cùng… tv chiếu gì cô sẽ sớm không hề để ý, cứ ráng chìm đắm vào tưởng tượng của phiên bản thân, thật lâu sau mới nghe một tiếng call khẽ: “Uyển Uyển.” Cô quay phương diện nhìn, đối lập với góc nhìn sáng rực của hắn, trong ánh nhìn đó ngoài ra có phần đông đốm lửa vẫn nhảy nhót. Bầu không khí giữa bầy họ từ bây giờ đã trọn vẹn thay đổi, tương đối oi bức, hơi nóng nực. Cũng lần khần từ lúc nào đã phụ thuộc gần như vậy, đùi hắn kề ngay cạnh cô, biện pháp một lớp vải cũng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ khung người hắn, rét như bàn ủi vậy. Bất ngờ, nhưng lại giống hệt như trong dự đoán, cô thấy phương diện hắn tiến lại gần. Trái tim đập nhanh đến loạn nhịp, cự tuyệt, tuyệt là tiếp nhận? Cô còn chưa kịp đưa ra đáp án, trước mắt bỗng dưng tối sầm, cảm thấy được bờ môi hắn, hết sức mềm. Gồm chút xa lạ. Hắn chỉ nhẹ nhàng đụng vào rồi bóc tách ra, tiếp đến lại tiến đến, giống như con thú nhỏ tuổi đang dò la hít hà, nếm thử thiết bị ăn. Lại như sở hữu theo ý ba lơn khiêu khích, quan cạnh bên phản ứng của cô, chắc rằng đang chờ đón sự tiếp nhận từ phía Lâm Uyển. Hắn lặp lại vài lần, ở đầu cuối chuyển thành một nụ hôn sâu triền miên. Lâm Uyển đột nhiên trốn về phía sau, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Tại sao anh lại có hứng thú với buồn phiền đậu nuốm này?” è Kình cười ra tiếng, chuyển tay nhấc cằm cô nói: “Vẫn giận sao, lòng dạ bé hòi. Chỉ cần nói giỡn thôi mà?” Lâm Uyển bĩu môi, ở đâu ra cái kiểu nói giỡn như thế, ví dụ là công khai khiêu khích. Thấy hắn lại sáp đến, cô buột mồm nói ra chuyện làm cho cô do dự suốt một ngày: “Sáng nhanh chóng em có gọi smartphone cho anh.” è Kình cười, “Cuối cùng cũng chịu hỏi.” tiếp đến mỉm cười cợt giải thích: “Sáng mau chóng hẹn tín đồ khác đi đánh golf, cầm tay để trong phòng nghỉ, nhân viên cấp dưới nhấc máy, vì mới vào thao tác nên không rõ quy củ, anh đã nghiêm nhặt phê bình cô ta rồi.” Lâm Uyển im lặng không nói, thì thầm thở phào dịu nhõm. Trằn Kình thấy cô không nói lời nào, quan tiếp giáp cô nhì giây, ngữ khí trở buộc phải thoải mái: “Kể chuyện cười mang đến em nghe nhé.” Hắn ôm siết lấy cô một cách tự nhiên, cùng mọi người trong nhà tựa vào ghế sofa, nhắc chuyện đâu ra đấy: “Chuyện nói rằng có một lão già ngay sát năm mươi tuổi bắt đầu lấy vợ, nàng dâu trẻ tuổi lại xinh đẹp khiến cho người bao phủ vừa hâm mộ vừa đố kỵ. Hừ, lão già này có tài năng có đức gì nhưng cưới được cô vợ tốt như vậy. Công dụng sáng sớm ngày hôm sau, đàn họ thấy cô dâu vịn tường đi ra, mắng một câu…” Hắn cầm cố tình dừng lại ở điểm mấu chốt, hỏi: “Em đoán coi cô ta nói gì?” “Làm sao em biết được?” Lâm Uyển lầu bầu, khung người bị hắn ôm tương đối mất từ nhiên. “Cô ta nói…” Giọng hắn lanh lảnh bắt chiếc phụ nữ: “Đồ lừa đảo, ông nói ông đã tích góp ba mươi năm, tôi còn tưởng là tích lũy tiền!” Lâm Uyển dịch fan sang một bên, vẻ phương diện ghét bỏ, “Không đứng đắn!” tuy vậy Trần Kình quyết biểu thị cái ko đứng đắn của mình đến cùng, miệng hắn tiến lại gần, xấu xa nói: “Em chớ chê, anh nghèo hơn ông ta, chỉ mới tích lũy được bốn năm.” khía cạnh Lâm Uyển lạnh bừng, vừa hổ hang vừa khó tính đẩy hắn. Bỗng nhiên hắn hít vào một trong những hơi, ôm ngực lùi trong tương lai làm Lâm Uyển lag mình, thấy hắn cau mày, cô cấp hỏi: “Không sao chứ?” è Kình chũm lấy bàn tay cô đặt trước ngực mình, hơi thở dồn dập, “Mau, mau xoa đến anh.” bên cạnh đó cảm thấy phương pháp một lớp vải chưa đủ gần, hắn luồn tay cô vào trong vạt áo. Lâm Uyển chạm phải cơ ngực rắn chắc chắn nóng hầm hập của hắn, đầu ngón tay hơi run lên, định rụt lại tức tốc bị hắn giữ lại càng chặt, dưới lớp cơ bắp, một trái tim đang đập loàn từng hồi mãnh liệt, như đang tiến công vào trái tim cô vậy. Cô nghe thấy hắn thấp giọng hỏi: “Em cảm giác được không?” Lâm Uyển ko hiểu: “Cái gì?” “Nó đã đập bởi vì em.” Giọng hắn tương đối khàn lại càng thêm quyến rũ. Lâm Uyển cảm hứng trái tim tôi cũng đập hết sức nhanh, con đê nghìn dặm thi công bao bấy lâu đã lặng lẽ âm thầm nứt vỡ thành một khe hở… “Bây giờ hoàn toàn có thể tiếp tục chứ?” Giọng trằn Kình lại càng khàn hơn. Lâm Uyển không nghe được giọng nói của mình, vào đầu là 1 trong mớ lếu láo độn, chỉ có thể cảm nhận thấy từng nụ hôn đáp xuống. Trán, lông mày, khóe mắt, sống mũi, lần lượt được hắn đóng vệt một giải pháp nhẹ nhàng, êm ấm và độ ẩm ướt, tất cả cả vị dưa hấu… Cô rung động bởi từng giọt, từng giọt tình thân của hắn, khi nụ hôn hắn chuẩn bị đáp lên môi, cô cuống quýt ngăn lại: “Đợi chút!” trần Kình giới hạn lại, vẻ mặt nghi hoặc, nét dịu dàng êm ả trong đôi mắt nồng đượm không bí quyết nào chảy biến, cô xoa nhẹ hai má hắn, cảm hứng được khung hình hắn cứng đờ trong giây lát, lại mau chóng thả lỏng, khóe miệng tràn ngập ý cười. Ngón tay mềm mịn men theo con đường nét khuôn mặt kỹ càng của hắn trượt xuống từng chút, từng chút một, trường đoản cú thái dương xuống đến cằm, lại tiến nhanh theo 1 hướng khác, dựng chân lại tại khóe mắt, hắn thuận theo nhắm đôi mắt lại, mặt hàng lông mi dài khẽ run lên dưới ngón tay cô. Cô dìu dịu hít một hơi, kế tiếp dùng hai tay giữ lấy mặt hắn, khẽ rướn người, dịu nhàng để một nụ hôn lên cánh môi kia. Khung hình người lũ ông hốt nhiên chấn động mạnh, nhì bàn tay lớn lập tức siết rước vòng eo mảnh mai của Lâm Uyển, hành động vừa rồi của cô ý đã châm ngòi dục vọng được hắn khiên chế lâu nay, hơi thở hổn hển vang lên trong yết hầu, môi hắn đuổi liền kề môi cô như hình với bóng. Hắn vừa hôn cô, vừa kéo cô vào lòng, giữ lại cô thiệt chặt, chặt tới mức cô hít thở cũng thấy cạnh tranh khăn. Loáng loại đã đổi từ phim tình yêu sang phim hành động, Lâm Uyển không nói gì, đúng là không thể đùa chọc ghẹo với con sói đang đói này. Bởi vì kề tiếp giáp hắn, cảm nhận rõ nét phản ứng khung người của hắn, rắn chắc, lạnh bỏng, nguy hại đè lên cô, mặt cô lại rét hơn, vội nói: “Được rồi, được rồi, chớ quậy nữa.” trằn Kình đâu bao gồm chịu nghe lời cô, bướng bỉnh đáp: “Muộn rồi.” Để nhấn mạnh tay vào chữ “muộn” này, hắn nắm ý cắm đầu lưỡi cô một cái, bàn tay giữ mang eo cô nhẹ nhàng luồn vào bên trong, cô vừa tắm dứt nên không mặc nội y, hắn bắt lấy khuôn ngực quyến rũ và mềm mại của cô dễ như trở bàn tay, khẽ siết đem nó. Lâm Uyển la lên một tiếng, lưu giữ ra đàn ông đang bí quyết một vách tường, cô vội rứa lấy bàn tay đang làm mưa làm gió trước ngực, thấp giọng cản: “Không được.” trằn Kình ngửng đầu, tức cười chú ý cô, lập tức bao bọc kín miệng cô, nuốt chửng cả câu “Tiểu Bảo đang…” mà lại cô đã dở dang vào miệng. Hiện giờ đừng nói là thằng bé, nhắc cả phụ vương hắn tất cả đến cũng không chống nổi hắn. Một trận mưa hôn rét bỏng khiến Lâm Uyển đại bại liên tiếp, công sức như ngay gần bị rút cạn, tứ bỏ ra mềm nhũn nửa ngồi nửa vị trí sofa. Đột nhiên trước ngực giá cóng, ánh mắt mơ màng của cô ấy chầm chậm tập trung nhìn thử, chỉ thấy bàn tay è cổ Kình vùi trong áo ngủ của cô, hình như đang cụ thứ gì đó, giữa khe ngón tay có cảm xúc lành giá chảy ra. Cô há hốc miệng, ko thốt nổi một tiếng, chứng kiến hắn rút bàn tay ướt sũng nước dưa hấu ra cấp tốc nhẹn dỡ từng cái cúc. Ngay sau đó từng tấc, từng tấc domain authority thịt cô lộ ra, ánh nhìn Trần Kình dần về tối lại, yết hầu chao đảo, cúi đầu áp tới. Lâm Uyển bất lực quay phương diện đi, chú ý về phía hình ảnh mờ ảo trong ti vi.  

Lục công tử học chấm dứt MBA ngơi nghỉ nước ngoài, trừ việc đem về một mớ bởi cấp còn dắt theo một đứa bé, đã chũm lại còn là con ruột, đứa bé mới độ một tuổi. Lục Cảnh Diệu không xem xét tới sự bội phản đối của cha mẹ, gióng trống khua chiêng tổ chức...

Bạn đang xem: Cuộc gặp gỡ chí mạng tập 2


*

Lục công tử học xong xuôi MBA sinh sống nước ngoài, trừ việc đem đến một mớ bởi cấp còn dắt theo một đứa bé, đã gắng lại còn là một con ruột, đứa bé bỏng mới độ một tuổi. Lục Cảnh Diệu không xem xét tới sự phản nghịch đối của tía mẹ, gióng trống khua chiêng tổ chức...
-9%
*

“Tình yêu cao thượng? Đó đơn giản dễ dàng chỉ là 1 trong những từ? hay một thứ buộc phải hiến dâng niềm hạnh phúc của đời mình,hy sinh tất cả mọi lắp thêm mới gồm được? Đời này ta sống do Trường Lưu, sống do tiên giới, sống vì chưng chúng sinh, nhưng không từng...
-7%
*

Sau một tai nạn giao thông thảm khốc, số trời đã gắn kết hai người vốn không quen lại cùng với nhau.Lâm Uyển tận mắt chứng kiến cái bị tiêu diệt của vị hôn phu ngay lập tức trong phòng cấp cho cứu.Còn trằn Kình tìm đa số thủ đoạn để xóa dấu tích phạm tội của em trai mình trong lượt đụng xe...
*

Phương Đăng là cô bé ngây thơ, trong sạch từ nhỏ dại phải sinh sống với người cha nát rượu không tồn tại tình cảm. Vì sợi dây liên kết “anh em” mà cô gặp gỡ anh – Phó Kính Thù, người con trai mà cô trót trao trọn trái tim...
*

Hm... Họ có một mẫu ao vô danh, bên phía trong có cá, có cua, bao gồm tôm.Điều bất thường duy nhất: cộng đồng cá, cua, tôm này là một trong đám yêu tinh, nhí nhố, nhặng xị, dễ dàng thương... Hm... Đó là câu chuyện thông thường đến không...
Sau một tai nạn giao thông thảm khốc, định mệnh đã gắn kết hai tín đồ vốn không quen lại với nhau.Lâm Uyển chứng kiến cái chết của vị hôn phu tức thì trong phòng cấp cứu.Còn è cổ Kình tìm hầu như thủ đoạn để xóa dấu tích phạm tội của em trai mình trong đợt đụng xe...
"Trình Mục Dương tôi, trước 14 tuổi chỉ tin Phật, sau 14 tuổi chỉ tin cô ấy!"6 triệu phú tộc hắc bang tại Mexico với mọi người trong nhà khống chế 3200 km đường biên giới ngay cạnh Mỹ. Mà tại Trung Quốc, vùng đất với đường giáp ranh biên giới giới nhiều năm 2.2 vạn km, mặt đường bờ biển khơi dài hơn...
Sau một tai nạn giao thông vận tải thảm khốc, số phận đã gắn kết hai tín đồ vốn xa lạ lại cùng với nhau.Lâm Uyển tận mắt chứng kiến cái bị tiêu diệt của vị hôn phu ngay trong phòng cung cấp cứu.Còn trằn Kình tìm phần nhiều thủ đoạn để xóa vết tích phạm tội của em trai mình trong đợt đụng xe...
Nhiều năm trước, Trịnh Hài thề: “Nếu tôi gồm ý thiết bị khác cùng với Hòa Hòa, tôi sẽ bị sét đánh!”Nhiều năm sau, anh bị sét đánh trúng với cách thức mà phiên bản thân không thể đoán trước.Không phải tất cả những cặp đôi...

Xem thêm: Đánh Giá Chất Lượng Tivi Asanzo Có Tốt Không? Có Nên Mua Tivi Asanzo Không?


Cuộc đời chắc hẳn rằng giống như 1 chuyến tàu, có nhiều trạm dừng, nhưng mà mỗi con tín đồ lại chỉ bao gồm một bến đỗ, có tín đồ nhầm, có người không, tuy nhiên điều quan trọng đặc biệt nhất là mạnh mẽ để bước tiếp, cho tới khi tìm được bến đỗ niềm hạnh phúc của cuộc đời...
Hãy trả lời thắc mắc sau trong vòng 30s.Trong rừng sâu, bạn nuôi những loài vật sau: Trâu, ngựa, hổ, dê, khổng tước.Nếu một ngày phải ra khỏi khu rừng mà chỉ được phép với theo một con vật, các bạn sẽ mang theo con nào?
Câu trả lời:- nếu khách hàng chọn...
“Tình yêu cao thượng? Đó đơn giản và dễ dàng chỉ là một từ? hay như là 1 thứ đề nghị hiến dâng niềm hạnh phúc của đời mình,hy sinh toàn bộ mọi thứ mới bao gồm được? Đời này ta sống bởi Trường Lưu, sống vày tiên giới, sống vị chúng sinh, nhưng chưa từng...
“Tình yêu cao thượng? Đó dễ dàng và đơn giản chỉ là một từ? hay là một thứ yêu cầu hiến dâng hạnh phúc của đời mình,hy sinh toàn bộ mọi sản phẩm mới bao gồm được? Đời này ta sống vì Trường Lưu, sống vì tiên giới, sống bởi vì chúng sinh, nhưng không từng...
Nữ chính Khổng Lập Thanh đang trải qua một tuổi thơ dữ dội. Cuộc sống đời thường thiếu thốn về cả vật hóa học và tinh thần, đè nén bởi những lời mạt sát, gần như trận đòn roi đã chế tạo lên một Khổng Lập Thanh yếu ớt đuối, thu mình cùng tự ti. Cho đến khi cô gặp mặt người...
Nàng là một trong những tử sĩ, chỉ bắt mắt chứ không là một trong mĩ nữ. Nàng, từ bỏ khi bao gồm ký ức đã thấy mình là 1 trong những tử sĩ. Nhưng lại nàng không hẳn một tử sĩ trả hảo, người vợ ham sống và sợ chết, yêu tính mệnh mình trên hết. Vì...
Cô, một luật sư tài giỏi, to gan lớn mật mẽ, một phụ nữ vừa ly dị chồng, một nhỏ người chịu đau khổ trong tình yêu.Anh, một fan cao cao tại thượng, gia thế hiển hách, ngoại hình chuẩn mực, là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái, tuy...
Dám chống chỉ? Chém!!! là truyện ngôn tình cổ điển nhẹ nhàng, hài hước mà sâu lắng cùng với nhiều ý nghĩa của tác giả Lam Ngả Thảo.Truyện là phần đông chuỗi ngày xen kẽ giữa hiện tại và vượt khứ qua giọng nhắc đầy ngạo nghễ pha chút...
Diệm Nương là câu chuyện tình cảm chứa đầy cảm giác cô đối kháng của nữ người sáng tác Hắc Nhan.Truyện thuyết về những đàn bà được hiện ra từ Diệm tộc suốt thời gian sống không được đánh giá trọng, với lời nguyền chịu bất hạnh, ko được yêu thương. Vớ cả phụ nữ của...
Diệp Thanh Hồng là tiểu thuyết hệ liệt tiếp theo sau sau Diệm Nương của nữ tác giả Hắc Nhan.Câu chuyện là tình yêu trong sáng của Diệp Thanh Hồng giành riêng cho chàng trai đắm đuối tình Phó Hân Thần. Phái nữ là đứa phụ nữ bị quăng quật rơi, được tín đồ ta mang về...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *