Hài Đỏ Giày Xanh Và Váy Suông, 'Cô Gái Mang Hài Đỏ' Và 7 Sắc Màu Giày

Em là cô gái mặc váy suông
Từ lâu ko còn đếm vui buồn
Cùng anh đi qua bao hoạn nạn
Chẳng cần biết tay nắm tốt buông
Là bạn chăm sóc song giày xanh
Mỗi bước anh đi đựơc an lành
Tay gầy vun vén bao hạnh phúc
Bởi biết tình yêu thương rất mỏng manh
Anh ơi…đâu đó…đôi giày đỏCon đường thế thái lắm chông gai
Em đan tay gầy bít bão tốNhóm lửa bình yên,ấm đường dài
Em là cô gái mặc váy suông
Từ lâu không còn đếm vui buồn Anh yêu đương em lắm giầy đỏ ơi
Ở bên bạn ấy một góc trời Ngóng theo hướng nắng, đôi khi đến
Rồi lại ra đi từ trần màn đêm
Anh tại chỗ này nhé , chờ bóng em một mình lủi thủi dép màu sắc đen
Chỉ ngồi từ lúc xa cùng tơ tưởng nhìn bóng giầy xanh khoác bóng em
Anh là chàng trai mang giày đen
Bỏ không còn bon chen, chỉ yêu em
Bỏ đều tuổi xanh đầy mơ mộng
Vượt ngàn tự trọng, để gần em Em là cô nàng mang hài đỏ,Ăn nói bé dại nhẹ sao dễ dàng thương
Đôi dịp tưởng gần lại xa lắm
Thỉnh thoảng ghẻ lạnh không vấn vương.Anh ấy là người mang giầy xanh
Là fan em thương khiến cho anh buồn.Là bạn đến trước thời gian ngày anh đến
Là người có hết được cả em
Còn anh thì chỉ có giày đen
Và gần như yêu yêu thương lẫn men tình
Chờ đôi lần vui ngày em ghé,Để cời giầy đen, nhằm cạnh em.Anh là chàng trai mang giày nâu
Đã chót yêu thương em, mối tình đầu
Nhưng ngàn trở ngại nên xa cách
Bây giờ ân hận hận… Biết tìm đâu?
Còn em cô nàng mang giày hồng
Đến cùng với tình anh những ngày đông
Nhưng rồi anh phụ, tình tha thiết
Để tình dang dở vùng hư ko Em là cô gái đi dép lê
Bỏ cả mộng mơ để tìm vềNơi miền quê ấy anh còn đó Tìm lại tình mình những ngày mê Anh là chàng trai đi tổ ong Trước sau như một chẳng dối lòng Vẫn đợi em về tròn mộng ước Tình mình ấm áp những ngày Đông
Em chẳng phải hài đỏ của anh
Chàng trai giày xanh quá đa tình
Chỉ thương hài đỏ cô đơn quáViết lại đoạn kết được không anh…Giày đỏ sẽ chũm thế giày xanh
Đến mặt ai đó, tấm chân tình…Giày đỏ ân cần không giá lạnh
London tuyết trắng … bớt chênh vênh…Còn anh sẽ về với váy suông
Về với cô gái mà anh thương
Đừng tìm hài đỏ giày xanh nhé…Sẽ chẳng có ai phải tổn thương
Em là cô nhóc đi giày xanh
Và cũng nhiều tình chẳng kém anh…Thích viết tiểu thuyết ko có hậu…Nhưng…sợ thế giới… quá mong mỏi manh…Em là cô nàng mang hài đen … bạn dạng tính xuất xắc gen thích hợp cưng chiều gia đình em yêu thương là duy nhất … quan trọng đánh mất chỉ vị anh Anh là nam nhi trai mang giày nâu … Ánh mắt lo sợ lẫn muộn sầu do tình yêu thương đầu anh ko trọn … Để lại trong lòng vết yêu đương sâu
Em ko phải cô bé đi hài đỏ
Bỏ ráng giới nhỏ dại để yêu anh
Em là cô nàng thích màu xanh
Yêu anh bởi trái tim lẹo vá
Anh là quý ông trai đi giày vải
Cũng đã có lần trải đã có lần đau
Con tim cũng đã có lần rỉ máu
Cũng từng nhức đáu lưu giữ về ai
Cô ấy chưa phải của tương lai
Nhưng là 1 trong người anh yêu quý nhất
Cảm giác ganh tuông là có thật
Em chẳng phải bạn rộng lượng đâu
Số phận ấn định mình mặt nhau
Em gánh nỗi đau của thừa khứ
Vì bạn bè chẳng từ rất nhiều thứ
Vậy mà vẫn tiếp tục là biện pháp xa.Giày đỏ, giầy xanh cùng váy suông
Cũng chỉ quẩn quanh quanh chuyện tình buồn
Giày xanh mà lại cứ không xong xuôi khoát
Thế thì mang đến đi chân đất luôn.Anh là đấng mày râu trai đi chân đất
Ngày ngày cuốc đất với nuôi heo
Bán hết đàn heo anh lên tỉnh
Vượt nghìn cây số dẫn em theo
Đời các giông tố lắm gieo neo
Trèo lên trèo xuống vẫn cứ nghèo
Em theo công tử vèo tư bánh
Bỏ lại mình anh cùng với kiếp nghèo
Em là cô gái mang giày đỏCắm cả sổ đỏ chính chủ để yêu thương anh Anh là nam giới trai có giày xanh
Rất thích vắt chanh và bỏ vỏ Em là cô nàng mang hài nhỏ tuổi Học cả hút cỏ để yêu anh Anh là đấng mày râu trai có giầy xanh,Gương phương diện lạnh tanh, núm xi lanh
Ngoảnh trước ngó sau, tìm góc khuất
Vạch quần vén áo, chích thiệt nhanh.Em là cô gái đi chân đất
Bỏ giày, vứt tất, để yêu anh
Đứa như thế nào léng phéng e oánh hết
Được, còn giỏi mất, kệ riêng biệt em
Anh là thằng ranh giày xanh lá Quần đùi màu sắc tím, áo hiện có hoa váy suông, giày đỏ anh vứt tất yêu thương thằng chân đất, hết sức siđa
Set="https://64.media.tumblr.com/avatar_d9811d0f1070_64.pnj 64w, https://64.media.tumblr.com/avatar_d9811d0f1070_96.pnj 96w, https://64.media.tumblr.com/avatar_d9811d0f1070_128.pnj 128w, https://64.media.tumblr.com/avatar_d9811d0f1070_512.pnj 512w" sizes="25px" alt="Avatar" style="width:25px;height:25px" loading="eager"/>

Hài đỏ, giày xanh rồi đầm suông,Giày đen, giày nâu, cả tím buồn,Tổ ong, chân đất, đôi tông mới
Giành lag yêu nhau, thấy mà thương...


P/s: 1 chút về anh
Anh là đàn ông trai thích đọc thơ,Tình cảm của anh ấy chẳng phải chờ
Yêu ai, anh cứ lao tới chích
Bóc vài quyển lịch, thành công ty thơ...

Bạn đang xem: Hài đỏ giày xanh và váy suông

"Nếu cậu tin tưởng tớ thì tớ cũng trở thành tin tưởng cậu. Đó chẳng bắt buộc là ý nghĩa sâu sắc của tình các bạn sao ?" (Okumura Rin)

*
Trình đối kháng chính

Em là cô gái mang hài đỏ,

Bỏ quả đât nhỏ, để yêu anh.

Bỏ không còn tuổi xanh fan con gái,

Vượt ngàn tự trọng, chỉ việc anh.

Anh là đại trượng phu trai có giầy xanh,

Gương phương diện lạnh tanh, chẳng ân cần.

Đôi cơ hội tưởng gần, lại xa lắm.

Thỉnh thoảng tay thế mà như buông.

Cô ấy là fan mặc váy suông,

Là tín đồ anh thương, khiến cho em buồn.

Xem thêm: Sang nhượng trường mầm non tphcm, sang trường mầm non giá rẻ, sang trường mầm non

Là tín đồ đến trước thời điểm ngày em đến.

Là người có hết được cả anh.

Còn em thì chỉ có giầy xanh,

Và những ao ước manh chữ Nhân Tình.

Chờ song lần vui ngày anh ghé,

Để tháo dỡ hài đỏ, để mặt anh.

 

Em là cô nàng mang hài đỏ,Bỏ nhân loại nhỏ, nhằm yêu anh.Bỏ hết tuổi xanh người con gái,Vượt nghìn tự trọng, chỉ việc anh.Anh là quý ông trai có giầy xanh,Gương phương diện lạnh tanh, chẳng ân cần.Đôi thời gian tưởng gần, lại xa lắm.Thỉnh thoảng tay thay mà như buông.Cô ấy là người mặc váy suông,Là fan anh thương, khiến em buồn.Là người đến trước thời gian ngày em đến.Là người có hết được cả anh.Còn em thì chỉ bao gồm giầy xanh,Và những hy vọng manh chữ Nhân Tình.Chờ song lần vui ngày anh ghé,Để tháo hài đỏ, để mặt anh

Em là cô bé mang hài đỏ
Anh là đại trượng phu trai mang giày xanh
Lắm thời gian vu vơ e tự nhủgiày xanh- hài đỏ: phù hợp k anh?
Lắm cơ hội vu vơ e tự hỏi
K bao gồm váy suông, mình đã thành?
Giày xanh hài đỏ, rẽ mỗi hướng
Tất cả cũng chỉ tại váy đầm suông
Váy Suông là tín đồ anh yêu nhất
Cớ sao anh lại nhận tình em?…Giày Xanh ơi!hạnh phúc các anh nhé..Em sẽ đi do em yêu quá nhiều
Hôm sao sa em đã từng ước nguyện
Váy Suông rồi sẽ về cùng với anh
Ở nơi nào bóng anh vẫn vào em..Là nơi tim em còn thổn thức..Nhưng tim anh mãi là váy Suông
Mãi mãi luôn luôn luôn là cô ấy..Có lúc nào anh nghĩ cho Hài Đỏ?
Những niềm vui nhỏ chóng phai tàn…

Em là cô gái mặc váy đầm suông
Từ lâu không còn đếm vui buồn
Cùng anh trải qua bao hoạn nạn
Chẳng cần phải biết tay nạm hay buông
Là ngừơi âu yếm đôi giày xanh
Mỗi bước anh đi đựơc an lành
Tay nhỏ vun vun bao hạnh phúc
Bởi biết tình cảm rất mỏng mảnh manh
Anh ơi…đâu đó…đôi giày đỏ
Con đường nắm thái lắm chông gai
Em đan tay tí hon che bão tố
Nhóm lửa bình yên,ấm đường dài
Em là cô gái mặc đầm suông
Từ lâu không hề đếm vui buồn…

Anh là đàn ông trai mang giầy đen
Bỏ hết bon chen, chỉ yêu em
Bỏ đều tuổi xanh đầy mơ mộng
Vượt ngàn tự trọng, nhằm gần em
Em là cô bé mang hài đỏ,Ăn nói nhỏ tuổi nhẹ sao dễ dàng thương
Đôi lúc tưởng ngay gần lại xa lắm
Thỉnh thoảng ghẻ lạnh không vấn vương
Anh mến em lắm giầy đỏ ơi
Ở bên tín đồ ấy một góc trời
Ngóng theo hướng nắng, nhiều khi đến
Rồi lại ra đi khuất màn đêm
Anh tại chỗ này nhé , hóng bóng em
Một mình lủi thủi giày màu đen
Chỉ ngồi từ lúc xa và tơ tưởng
Nhìn bóng giày xanh cạnh láng em
Anh ấy là người mang giầy xanh
Là người em thương khiến cho anh buồn.Là fan đến trước thời điểm ngày anh đến
Là người có hết được cả em
Còn anh thì chỉ có giầy đen
Và đông đảo yêu thương lẫn men tình
Chờ song lần vui ngày em ghé,Để cởi giầy đen, để cạnh em.

Người ta là fan mang hài đỏ,Bỏ quả đât nhỏ, để yêu anh.Bỏ hết tuổi xanh người con gái,Vượt nghìn tự trọng, chỉ cần anh.Em chẳng bao giờ mang hài đỏ,Thế giới riêng góc nhỏ dại em cần,Anh muốn ở gần, thì đứng lại,Chứ em chẳng cần, chẳng theo anh.Này người nam nhi mang giầy xanh,Em là con gái, tim muốn manh,Nên tình em mỏng, duyên em ngắn,Chẳng đủ dài, cơ mà chạy theo anh !Sẽ bao gồm một ngày đôi hài đỏ
Bỏ ngỏ con đường vẫn thân quen đi
Bỏ lại giầy xanh ngày sánh bước
Lướt bên trên sỏi đá cho thiên đường.Ở đây ánh sáng bi tráng hiu hắt
Thiếu vắng blue color đến lạ lùng
Hi vọng greed color rồi dập tắt
Trắng xóa duy nhất màu lưu giữ nhung.Hạnh phúc đâu phải là chỉ chiếm giữ
Hài đỏ cho đi tự dưng nhẹ lòng
Để thôi hy vọng nhớ, thôi hi vọng
Để giầy xanh cách với váy suông bay.

Em chẳng nên hài đỏ của anh
Chàng trai giày xanh quá đa tình
Chỉ yêu đương hài đỏ đơn độc quá
Viết lại đoạn kết được không anh…Giày đỏ sẽ tới với giầy đen
Đến bên ai đó,tấm chân tình…Giày đỏ thân thương không giá bán lạnh
Bên cạnh giày đen bớt chênh vênh…Còn anh đã về với váy đầm suông
Về với cô nàng mà anh thương
Đừng tra cứu hài đỏ giày xanh nhé…Sẽ chẳng bao gồm ai đề nghị tổn thương…

em là cô gái mang hài đỏbỏ vắt gi ới nhỏ để mến anhanh là quý ông trai mang giày xanhchỉ thích màu xanh lá cây không phù hợp đỏ

em bỏ màu đỏ xỏ color xanhhờ hững song câu anh chặn lối :tâm tính hài đỏ xỏ hài xanhđỏ vẫn luôn là đỏ , xanh vẫn xanh

năm chuyển tháng qua ,rôì tháng lạiem không còn với đôi hài đỏcũng ko còn ý xỏ hài xanhgặp nắng hài em màu trăng trắnggặp mưa u ám xám một màunhưng chỉ là song hài em mang

em biết anh giờ vẫn giầy xanhđã trao tất cả cho hài đỏnhưng cô gái ấy chưa phải emcô ấy cũng bỏ quả đât nhỏnhưng không vì anh vứt hài đỏcô ấy không ham mê hài màu sắc xanhnhưng yêu giày xanh anh hay manganh là cả nhân loại của cô ấy.

chuyện xưa tiếng là kỷ niệm nhỏ dại :cô gái từng sở hữu đôi hài đỏtừng yêu quý chàng trai mang giày xanh .bên hải dương vắng ,chân trần cô gái bướcbình minh rơi lung linh ngoài khơitan mây đen, nắng nóng hồng lại ửngphải duyên bắt buộc nợ bắt đầu bên nhau.

Em ko phải cô gái mang hài đỏ
Bỏ cụ giới bé dại để yêu anh
Mà em chỉ có đôi giày xanh
Ngược gió ước ao manh tra cứu hạnh phúc

Anh là đấng mày râu trai biết tiến công đàn
Ghita anh vác hát khuyến mãi ngay ai
Chẳng thiết sau này chẳng chú ý lại
Trong lòng chỉ mãi có Váy Suông

Em là cô bé mang hài đỏ
Bỏ cả cuộc sống để mặt anh
Tại sao anh không chấp nhận tấm chân thành?
Để đến yêu thương trôi vụt nhanh?

Anh là nam giới trai đi giày nâu
Đêm đêm ngập trong nỗi ưu sầu
Chỉ vị thương nhớ fan con gái
Được anh trìu mến call tên: “nàng váy xanh!”

Cô ấy là bạn mặc váy đầm xanh
Là người khiến anh giấc chẳng lành
Là người chẳng thấy giày nâu ấy!Thẫn thờ ngồi nhớ vị trí này đây!

Vậy nguyên nhân đêm tối em lại khóc trong nỗi nhớ?
Mộng mơ về một hạnh phúc mãi xa mờ

Em là cô nàng mang hài đỏ,Bỏ trái đất nhỏ, để yêu anh.Bỏ không còn tuổi xanh fan con gái,Vượt ngàn tự trọng, chỉ việc anh.Anh là cánh mày râu trai sở hữu giầy xanh,Gương khía cạnh lạnh tanh, chẳng ân cần.Đôi cơ hội tưởng gần, lại xa lắm.Thỉnh thoảng tay rứa mà như buông.Cô ấy là fan mặc váy đầm suông,Là fan anh thương, khiến em buồn.Là bạn đến trước thời gian ngày em đến.Là người có hết được cả anh.Còn em thì chỉ gồm giầy xanh,Và những ao ước manh chữ Nhân Tình.Chờ song lần vui ngày anh ghé,Để tháo dỡ hài đỏ, để bên anh
Em là cô gái mang hài đỏ
Anh là nam nhi trai mang giầy xanh
Lắm thời gian vu vơ e tự nhủgiày xanh- hài đỏ: đúng theo k anh?
Lắm dịp vu vơ e từ bỏ hỏi
K bao gồm váy suông, tôi đã thành?
Giày xanh hài đỏ, rẽ mỗi hướng
Tất cả cũng chỉ tại váy suông
Váy Suông là fan anh yêu nhất
Cớ sao anh lại dìm tình em?…Giày Xanh ơi!hạnh phúc những anh nhé..Em đang đi vì chưng em yêu thừa nhiều
Hôm sao sa em đã từng có lần ước nguyện
Váy Suông rồi vẫn về cùng với anh
Ở nơi nào bóng anh vẫn trong em..Là nơi tim em còn thổn thức..Nhưng tim anh mãi là váy đầm Suông
Mãi mãi luôn luôn là cô ấy..Có lúc nào anh nghĩ cho Hài Đỏ?
Những niềm vui nhỏ chóng phai tàn…Em là cô bé mặc đầm suông
Từ lâu không thể đếm vui buồn
Cùng anh đi qua bao hoán vị nạn
Chẳng nên biết tay cố gắng hay buông
Là ngừơi chăm lo đôi giầy xanh
Mỗi bước anh đi đựơc an lành
Tay tí hon vun vén bao hạnh phúc
Bởi biết tình cảm rất mỏng manh manh
Anh ơi…đâu đó…đôi giầy đỏ
Con đường nạm thái lắm chông gai
Em đan tay tí hon che bão tố
Nhóm lửa bình yên,ấm mặt đường dài
Em là cô gái mặc đầm suông
Từ lâu không hề đếm vui buồn…Anh là nam giới trai mang giày đen
Bỏ không còn bon chen, chỉ yêu em
Bỏ rất nhiều tuổi xanh đầy mơ mộng
Vượt ngàn tự trọng, để gần em
Em là cô nàng mang hài đỏ,Ăn nói nhỏ dại nhẹ sao dễ thương
Đôi lúc tưởng gần lại xa lắm
Thỉnh thoảng lạnh lùng không vấn vương
Anh thương em lắm giầy đỏ ơi
Ở bên bạn ấy một góc trời
Ngóng theo hướng nắng, nhiều khi đến

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *