Truyện Truyền Thuyết Về Cỏ Bốn Lá Tứ Diệp Thảo Cỏ Bốn Lá In Theo Yêu Cầu

*
Truyền thuyết nói rằng đứa bé xíu trên thế gian cam đảm lao vào rừng sâu, đi mãi đi mãi qua bao thác nước với một trái tim anh dũng sẽ kiếm được loại cỏ bốn lá (tứ diệp thảo) – nhiều loại cỏ sẽ mang về nụ cười niềm hạnh phúc mãi mãi – nụ cười hạnh phúc của con trẻ thơ. Khi kiếm được ngọn cỏ tứ lá, đứa trẻ đang đứng vào gió, đặt ngọn cỏ vào trái tim nồng ấm và hát khúc ca đồng dao. Mỗi lá trên ngọn cỏ tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống..

Bạn đang xem: Cỏ bốn lá tứ diệp thảo


Lá đầu tiên đứa bé thì thầm: sẽ là niềm hi vọng
Lá vật dụng hai đứa nhỏ nhắn mỉm cười: là niềm tin
Lá thứ bố : là tình yêu
Và lá cuối cùng: là việc may mắn.Mình biết đến một nơi, cơ mà ở kia thái dương lung linh ánh vàng
Những cánh hoa anh đào rực đỏ vào tuyết trắng
Và ẩn sâu vào đó chính là điều kì diệu nhất
Nơi cả tứ chiếc lá của Tứ diệp thảo thuộc mọc lên


Một mẫu lá là HY VỌNG, một dòng lá là NIỀM TIN,Một cái lá dành cho TÌNH YÊU , bạn đã biết đấy,Và THƯỢNG ĐẾ đã chế tạo ra thêm một loại lá nữa để ban vào đấy, sự MAY MẮNHãy tra cứu kiếm … và các bạn sẽ nhìn thấy chỗ kì diệu ấy .Nhưng các bạn phải HY VỌNG , và bạn phải TIN TƯỞ
NG ,Bạn cần YÊU THƯƠNG để có lẽ rằng nó trẻ trung và tràn đầy năng lượng đến mức nào, với rồi…Nếu các bạn cố gắng, nếu như khách hàng chờ đợi, bạn sẽ tìm thấy nơi ấy
Nơi cả tư chiếc lá của Tứ diệp thảo thuộc mọc lên …

*****************************

Ani thở dài cùng khẽ gửi tay lên dụi mắt, bài học về kinh tế tài chính các nước Châu Âu bây giờ thật dài cùng đáng chán, chưa hẳn là vì chưng cô Amelia giảng không xuất xắc nhưng vị cô nhỏ nhắn đã quá mệt sau buổi trồng rau xanh tăng gia của cô ấy nhi viện ban sáng. Khẽ với lấy một mẩu giấy, cô nhỏ xíu viết thật nhanh vài loại và chuyền xuống mang đến Vic – cậu bạn thân đang ngồi nghỉ ngơi bàn bên dưới : “ bài xích học lúc này buồn ngủ quá, sau giờ học họ sẽ trốn đến bé suối cạnh cô nhi viện nhé, chắc các sơ không phát hiện ra đâu ?”. Vic đọc ngừng thì chú ý Ani cùng khẽ mỉm cười…Ani xuất hiện và khủng lên vào một cô nhi viện sống ngoại ô thành phố. Ở đây, cô bé nhỏ thật sự đã có được một gia đình, giành được sự yêu thương, che chắn của đầy đủ người. Hơn thế nữa nữa cô còn có những tín đồ bạn, những các bạn em tuyệt vời nhất mà trong số ấy có cả Vic. Ani không hiểu nhiều sao ngay từ buổi đầu vào đây mình lại rất có thể kết các bạn và thân được cùng với Vic, bởi lẽ vì nhìn phía bên ngoài thì cậu ta là 1 người khá lạnh nhạt và kiêu ngạo, số đông chẳng khi nào chịu há miệng nói cùng với ai một câu nào. Nhưng khi đang thân và hiểu nhau các hơn, Ani thấy Vic là một trong những cậu chúng ta khá dễ thương và đáng yêu và thân thiện, cậu ấy bao gồm một trái tim giàu tình cảm, một ánh mắt chan đựng tình yêu thương và Vic còn vẽ rất đẹp. Cậu ấy trầm tính nên từng nào phiền muội và tức bực trong lòng cậu ấy hồ hết đưa vào đều bức vẽ, tất cả khi là 1 ngày nắng xanh ngắt với con suối đuối chảy êm đềm, cũng có khi là một trong những ngày đầy mây với ông trời sẽ sụt sịt khóc…Bên nhỏ suối, Ani cùng Vic đang ngồi thả bản thân theo dòng nước, ngửa khía cạnh ngắm mây trời. Một phân tử nắng bé dại xuyên qua lá cây làm cho Ani khẽ nheo mắt lại, xoay sang quan sát Vic, cô bé xíu mỉm mỉm cười :– Ban nãy cậu bao gồm nghe cô Amelia giảng gì không đấy ?– Tớ á, cậu ko nghe thì làm sao tớ nghe được ? – Vic trả lời.Rồi cả hai cùng phá lên cười. Ani lại liên tiếp hỏi – trong khi những tiếng phút cả hai đứa thuộc ở cạnh nhau thì đa số dành toàn bộ cho những thắc mắc của Ani :– Cậu thấy cuộc sống này vắt nào, gồm phải bao giờ cũng tràn ngập màu hồng ko ?
Vic thở nhiều năm và chuyển tay búng lên khía cạnh nước :– Vậy theo cậu, cuộc sống của chúng ta thế này thì đã đạt được gọi là may mắn ?– May mắn, nguyên nhân không ? Tớ cảm xúc mình thật như ý vì đã sở hữu được một mái ấm, một gia đình, đã có được những cả nhà em giỏi và những người dân bạn tốt… như cậu ! nhưng còn cậu ?– Sao cũng được !Vic là vậy, cậu ấy không lúc nào tập trung vào trung tâm của thắc mắc mà thường đưa bạn khác vào phần nhiều câu vấn đáp rắc rối hơn và… khó hiểu hơn của cậu ấy. Có đôi khi, Ani cảm xúc Vic có một vẻ nào đấy ngốc ngốc, như thể phần đa câu vấn đáp của Vic thường xuyên thì cậu ta không cần suy xét mà cứ vấn đáp một bí quyết tự nhiên, nghe sao thì đáp vậy tuy nhiên Ani quý Vic sống điều đó, vì cậu ấy tự nhiên và không mang dối… Ánh mặt trời kim cương vọt trải nhiều năm khắp không gian, len lách vào vào kẽ lá, bỗng nhiên Ani lag mình bảo Vic :– chết rồi, giờ ăn uống tối, họ muộn mất thôi !– Giờ ăn tối,chúng ta bị mắng mất !Nói rồi Vic cầm tay Ani với kéo cô nhỏ nhắn chạy. Chúng chạy thật nhanh, xuyên thẳng qua đám cây rừng. Đến cô nhi viện, bọn chúng nó tạm dừng thở dốc, Ani đập vơi lên vai Vic :– Đi qua nhà ăn mau !Ani với Vic nhẹ nhàng, rón rón rén đi, mang lại nhà ăn, chũng nó thở phào vì chưng chưa thấy một ai cả. Nhưng lại thật không may, trên phố lên phòng, Vic thiếu cẩn trọng đâm sầm vào sơ Rotrin đang trên tuyến đường đi xuống. Cùng rồi….………………………..

Ani cứ trằn trọc, cô bé xíu không ngủ được, nhớ lại cảnh tượng hồi chiều, cô nhỏ nhắn cứ mỉm cười mãi ko thôi. Cô bé bỏng tự hỏi trên đời này sao lại sở hữu người ngốc cho thế, cậu ta thậm chì còn chần chờ nói dối, cậu ta thiệt thà đến mức còn nhận lỗi thay cho cả Ani và kết cục là đề xuất đi gánh nước mang lại cô nhi viện vào sáng sủa hôm sau. Một cậu bạn quái gở ! Cô bé bỏng mỉm cười, bất chợt thấy Vic ngoài ra cũng không ngủ, Ani chuyển tay khều:– Vic, cậu ngủ chưa ?– Tớ ko ngủ được. Tớ thấy nhớ bố tớ, chị em tớ, nhớ gia đình tớ !Nhắc đến hai chữ gia đình”, bất giác mắt Ani như ao ước nhoè nước, Ani hiểu bây giờ Vic vẫn nghĩ gì, bởi vì hai đứa nó giống nhau, không người thân, ko gia đình…– Vic, dậy đi, cảnh giác nếu ko các anh chị em khác thức giấc dậy đấy, dậy đi rồi tớ bảo tính năng này !– Chuyện gì nữa cơ ? – Vic dụi đôi mắt !– Đi, bọn họ lên gác mái !– làm gì ?– bí mật !……………………

Đêm. Khung trời đầy sao, gió nhỏ nhỏ thổi. Ani xoa nhị tay vào nhau, cô bé bỏng cảm thấy khá lạnh. Vic ngửa phương diện lên bầu trời, hít một hơi thật sâu, cậu bé xíu vươn vai :– kín của cậu là chuyện này phía trên hả ?– Ừ, cậu thấy gồm đẹp không. đêm hôm nhìn bầu trời đây sao tớ thấy gồm một xúc cảm gì đó rất yên bình– Đẹp cơ mà sao thì nhỏ tuổi và chỉ là gần như vật thể lung linh, huyền ảo, ko cảm xúc, lưỡng lự buồn, biết vui !Và Vic chỉ tay lên bầu trời :– Cậu tất cả thấy mười hai ngôi sao 5 cánh xếp thành các hình vòng tròn cơ không, trông chúng giống hệt như cây tứ diệp thảo vẫn toả sáng sủa !– Tứ diệp thảo ?– Ừ, đó là một truyền thuyết đẹp, trường hợp cậu có một trái tim dũng cảm, một tấm lòng yêu thương, bao gồm sự từ tin cùng một chút như mong muốn thì khi cậu tìm được tứ diệp thảo, khi đó những điều mong mà cậu hằng mơ vẫn thành sự thật.– nhưng cậu vừa nói kia là thần thoại cổ xưa ?– Ừ, truyền thuyết chỉ là phần đông điều không tồn tại thực, và truyền thuyết thần thoại sẽ vẫn mãi là truyền thuyết…– Rồi một ngày tớ sẽ tìm thấy tứ diệp thảo mang đến cậu xem. Tớ nghe người ta nói trong khu rừng Thiêng đằng kia có một cánh đồng tứ diệp thảo nhưng bên cạnh đó chưa bao gồm ai tìm ra nhiều loại cây đó. Mặc dù thế tớ vẫn có niềm tin rằng một ngày như thế nào đó khăng khăng tớ đã tìm thấy ?– Cậu tin vào truyền thuyết ?– Tớ không thể nghĩ nó là truyền thuyết. Fan ta nhắc đến nó có nghĩa là nó phải bao gồm thật, chỉ có điều mọi người đang không đủ kiên trì để có thể tìm được tứ diệp thảo.– Vậy tớ chúc cậu may mắn, tớ tin vào cậu, tớ tin rằng bao gồm một ngày nào kia cậu vẫn tìm thấy nó – cây tứ diệp thảo may mắn.– Cảm ơn cậu đang tin tớ, thôi, họ đi ngủ đi, mai cậu còn đề xuất đi gánh nước nữa nhưng mà !Ani lén chú ý Vic lúc cô bé nhắc đến hai chữ “gánh nước”, cơ hội đó hai tai Vic chỉ hơi mẩn đỏ lên chứ bên cạnh đó không có thể hiện gì khác. Có lẽ Vic ko giận khi Ani lôi Vic vào chuyện này….Sáng mau chóng hôm sau, Ani thức dậy sớm hơn các ngày. Cô bé xíu vươn mình ra phía bên ngoài cửa sổ, đón lấy phần nhiều giọt nắng nóng của buổi sáng mai. Và cô bé nhỏ thấy Vic đang cẩn trọng khiêng một xô nước từ dòng giếng đào cho thùng cất nước sống phía bên kho. Nhưng thốt nhiên nhiên,chiếc xô nước từ bên trên tay Vic tuột xuống, nước đổ ra lênh láng, cậu ấy gục xuống đất…. Những sơ chạy mang đến chỗ Vic cùng nâng cậu bé dậy, sơ Maria ngồi xuống cùng bế Vic vào chống y tế, Ani tá hỏa lao xuống cầu thang. Cô bé xíu đi cấp tốc đến nỗi chính phiên bản thân Ani cũng chần chừ rằng thời điểm đó mình vẫn đi như chạy tốt thật sự là chạy như bay. Đến trước chống y tế, mặc dù đã năn nỉ đến khan cổ họng nhưng tuyệt nhiên không có bất kì ai cho cô nhỏ nhắn vào trong. Loáng thấy láng sơ Maria, cô nhỏ bé chạy ngay lập tức đến núm tay sơ van vỉ :– nhỏ xin sơ chất nhận được con được vào thăm Vic, con hy vọng biết cậu ấy như thế nào…. Con cầu xin sơ đấy ạ, xin hãy chất nhận được con vào trong !– hiện nay Vic đang không đượ khoẻ, sơ vẫn chưa biết cậu ấy hiện giờ đang bị bệnh gì, ngóng lát nữa bác sĩ Robert đến thì mới có thể biết tin tức chính xác. Thôi, bé xuống nhà ăn đi….Và sơ Maria dìu dịu xoa đầu Ani rồi lặng lẽ âm thầm bước đi, mặc mang lại cô bé đang trân trối nhìn theo…Lát sau gồm tiếng bước chân gấp gáp, giờ đồng hồ người thủ thỉ ồn ào. “ bác sĩ Robert cho đấy ư ?”- Ani nghĩ thầm. Cùng ngay trong tích tắc ấy, cô bé bỏng đã gồm một quyết định rất là táo bạo. Thay vì chưng xuống nhà ăn, Ani dìu dịu lẻn ra sau khung cửa sổ trong phòng y tế. Nấp sau cửa sổ, từng khá thở gấp rút của Ani nghe rõ mồn một, tim cô nhỏ bé bỗng nhiên đập nhanh hơn với hai bàn tay Ani trở buộc phải lạnh toát.– Cậu nhỏ nhắn bị bị bệnh gì thế ạ ? – Sơ Rotrin thông báo hỏi sau thời điểm bác sĩ Robert vẫn khám một hồi lâu.– căn bệnh này không thông thường đâu, trước đây các cô gồm thấy cậu bé bỏng này có những biểu thị gì phi lý không ?– trước đó thì không nhưng dạo này tôi thấy cậu bé có vẻ mệt nhọc mỏi, chúng tôi chỉ nghĩ về rằng vị tâm lí cậu ấy không xuất sắc nên cũng không để ý gì thêm. Tuy thế thật ra…..- sơ Maria ngập dứt – cậu bé nhỏ bị bệnh nào đó ạ ?– Cậu ấy bị suy tim !– Suy tim ? – Sơ Maria thảng thốt lặp lại.Cả tín đồ Ani run lên xấu bật, nhị tai ù đi, chân như mong mỏi khuỵ xuống. Ani không tin nổi gần như gì tôi vừa nghe thấy. “Suy tim” – lý do lại như thế. Tự trước mang đến giờ cậu ấy tất cả sao đâu, cậu ấy vẫn khôn cùng bình thường, vẫn lạc quan, vô tư, cậu ấy không hề có tín hiệu gì của bệnh suy tim cả. Vậy nên nghĩa là sao, là sao ???– gồm cách nào chữa bệnh được ko ạ ?– giải pháp duy nhất rất có thể làm bây giờ là nên phẫu thuật ghép tim. Bệnh lý này thực tế rất nguy hiểm, nếu không chữa trị kịp thời, bệnh dịch nhân có thể đột quỵ bất cứ lúc nào…Giọng bác bỏ sĩ Robert cứ nhỏ dần, bé dại dần. Nhì chữ “đột quỵ” như xoắn chặt đem trái tim của Ani, hai hàng nước đôi mắt nóng hổi chậm trễ rơi trên khuôn mặt cô bé. Ani nghẹn ngào, thổn thức, ao ước khóc tuy nhiên lại không thành tiếng….Trời bắt đầu mưa, trận mưa cứ rả rích, dẻo dẳng. Hầu như giọt nước mắt của Ani như hoà cùng với nước đôi mắt của trời… nóng hổi…. Mặn đắng….– Cậu bao gồm thấy mười hai ngôi sao xếp thành các hình vòng tròn kia không, trông chúng giống hệt như cây tứ diệp thảo sẽ toả sáng !– Tứ diệp thảo ?– Ừ, đó là một truyền thuyết đẹp, trường hợp cậu có một trái tim dũng cảm, một tờ lòng yêu thương thương, bao gồm sự từ bỏ tin cùng một chút may mắn thì lúc cậu tìm kiếm được tứ diệp thảo, khi đó những điều mong mà cậu hằng mơ đã thành sự thật.Ani lag mình thức giấc, hoá ra chỉ là một giấc mơ. Tuy vậy sao đôi mắt cô nhỏ nhắn lại nhoè nước. Ko kể trời, mưa vẫn rả rích rơi. Ani nhìn lên thai trời, không trăng, ko sao… Đột nhiên, cô bé muốn tìm cây tứ diệp thảo toả sáng hôm nào, nhưng bầu trời chỉ đầy mây, cùng mưa vẫn rơi…– Tứ diệp thảo…., đều ước mơ…., đúng rồi, vùng rừng núi Thiêng – Ani như ước ao reo lên trong đêm tối – nhất quyết tứ diệp thảo hoàn toàn có thể giúp mình triển khai được ước nguyện đó, tuy nhiên, từ trước tới lúc này chưa ai dám vào vùng rừng núi này, tuy nhiên mình tin, mình tin tưởng rằng Tứ diệp thảo là bao gồm thực. Tứ diệp thảo….…………………….

Xem thêm:

Sáng sớm hôm sau, lúc sương vẫn còn phủ là là phương diện đất, Ani đã cẩn thận gói đồ dùng ra đi. Cô bé xíu chỉ vướng lại một mẩu giấy bé dại cho mọi fan biết rằng mình đi kiếm tứ diệp thảo. Xong xuôi đâu vào đây, cô nhỏ bé lẳng yên ổn rảo bước vào vùng đồi núi Thiêng, để lại số đông nỗi buồn, phần đông niềm vui, vướng lại cả Vic… để đi kiếm nguồn mong muốn cuối cùng…Theo như truyền thuyết thần thoại được ghi vào một cuốn sách nhưng Ani đã được đọc từ rất mất thời gian rồi, thì muốn tìm kiếm được cánh đồng cỏ bốn lá, trước tiên phải đi một quãng mặt đường dài để cho một nhỏ suối nhỏ, rồi tìm gốc cây đại thụ mọc thân rừng, tiếp đến từ cội cây đại thụ, ta đã sang phải một trăm bước, tiến một trăm bước, rồi qua trái một trăm bước, và đó sẽ là thời điểm cánh đồng tứ diệp thảo mênh mông hiện ra… Ani chậm rãi tiến sâu vào rừng, mồm vẫn không ngừng lẩm bẩm :– Cây đại thụ, ta đề xuất tìm ra gốc cây đại thụ…Mặt trời từ từ lên mang lại đỉnh đầu, mồ hôi Ani rã dài, bé dại giọt ướt đầm vai áo. Ani gửi tay dụi mắt, cô nhỏ nhắn tự hỏi :– Sao lại cầm được, đi từ nãy mang đến giờ thì nên đến được bé suối ghi trong sách rồi chứ nhỉ, sao lạ vậy, lạ quá ???
Ani ngồi phịch xuống một tảng đá nhỏ, gửi tay quẹt các giọt mồ hôi trên trán, Ani ngước nhìn bầu trời, ngước nhìn tia nắng chói chang. Cô nhỏ xíu thở hổn hển, các giọt mồ hôi vẫn thi nhau vã ra, tay chân chưa bị làm thế nào nhưng dường như đã nghe tương đối mỏi. Cô bé nhỏ đưa tay vào bố lô và lấy ra một chai nước khoáng suối rồi nốc một khá dài. Tự dưng nhiên, Ani nghe có tiếng gì như giờ đồng hồ nước chảy róc rách. Chỉ gồm vậy nhưng mà Ani như bắn lên khỏi tảng đá, cô bé xíu reo lên vui miệng :– bao gồm nước, nước tung rồi, vậy là nhỏ suối kia nhất định đề nghị ở sát đây. Để xem nào…. Hướng Đông, là phía Đông !Rồi cô bé nhỏ đứng dậy xốc ba lô, liên tục đi về phía Đông, chỗ cô bé bỏng nghe thấy tiếng nước chảy. Đúng là gồm suối thật, chỉ từ thời điểm cách đây có nhì dặm là 1 trong những con suối nhỏ, 2 bên bờ là phần nhiều bông lan chuông nhỏ dại xíu, trắng muốt.– Đẹp quá, rất đẹp quá, là hoa đại diện cho tháng sinh của mình, và cả của Vic !Cô nhỏ nhắn đến mặt bờ suối, vục tay xuống làn nước và nhỏ dại lên bông lan chuông. Ani thì thầm :– Cứ tồn tại đẹp như thế này, hoa nhé !Ani mỉm cười, một niềm vui trong sáng cùng nhẹ như nắng mai. Rồi Ani liên tục đi, thường xuyên hành trình tìm kiếm Tứ diệp thảo. Đi xuyên thẳng qua đám cây rậm rạp, tự dưng Ani la lên :– Á, đau quá !Một cánh tay cô bé đã bị gai rừng cào xước và đang rớm máu. Cô bé bỏng ngồi thụp xuống, rút ra trong ba lô một miếng vải vóc trắng, nhanh chóng băng kín vết thương…– May đây chỉ nên vết yêu thương nhẹ, chứ nặng trĩu là coi như hoàn thành rồi, mà sao cây địa điểm này xum xê quá vậy, đi mãi nhưng chẳng thấy mặt đường ra ?
Ani đưa tay gạt đám lá cây loà xoà qua 1 bên, rồi cô bé tự động viên bao gồm mình :– cố lên Ani ạ, vì mày, bởi vì Vic, hãy quả cảm lên, mạnh bạo lên !!!Và cô nhỏ xíu tiếp tục cách đi… Qua được dám cây xanh chằng chịt, Ani mừng như ao ước hét lên. Tuy thế tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, Ani ngước lên với tim cô nhỏ bé như mong vỡ tung ra :– cái gì thế này, một mỏm đá ?!Gọi là mỏm đá mang lại an ủi niềm tin chứ thực tế thì nó cao bất tỉnh trời, không thua kém ngọn núi là bao. Ani há hốc mồm, ví dụ là điều này không thể có trong sách, hay là cô nhỏ xíu đọc sai nhỉ ? Không, đúng mà, vào rừng, đi đến con suối, rồi cho rừng cây, nhưng sao lại không tồn tại vật thể kỳ lạ này sống trong đó, Ani nhầm mặt đường rồi chăng ? tuy thế rồi Ani cũng gấp rút ngậm được loại mệng sẽ há hốc ra, thu lại đôi mắt đang mở khổng lồ :– khoác kệ, nó ao ước mình leo thì bản thân cứ leo, bài toán gì phải sợ !Rồi cô bé mon men lại gần mỏm đá với tìm kế trèo lên. Đặt một tay lên mỏm đá, mang đến tay kia, rồi một chân, rồi nhị chân, mà lại sao mà cạnh tranh quá. Ani bổ lăn kềnh ra đất. Cô nhỏ bé đứng dậy phủi lại quần áo, lắc phủ nhận :– Lên ko được, xuống không được, vậy sao đi ?!Nhưng rồi một phát minh chợt loé lên trong đầu Ani, cô bé xíu cúi xuống mở đôi giày thể thao đang sở hữu ở chân và cho vào ba lô. Xong, Ani đứng dậy, phủi phủi tay. Ko chịu vứt cuộc, Ani lại liên tiếp trèo lên. Lần này thì được thật. Ani bước đầu đặt được một tay, hai tay, rồi một chân, nhì chân nhưng mà vẫn ko có gì hết, khi vẫn an toàn, Ani ban đầu trèo lên. Cô nhỏ nhắn leo lên một cách cẩn trọng và chậm chạp cứ như… một con rùa. Và nhỏ rùa Ani vẫn cứ cảnh giác leo, trong những lúc miệng vẫn không xong xuôi lẩm bẩm để cồn viên phiên bản thân :– cụ lên, gần tới, sát tới rồi, một chút ít nữa thôi !….Mặt trời đang từ từ hạ xuống tuy vậy vẫn nạm ban phát phần lớn hạt nắng và nóng yếu ớt cuối cùng cho gắng gian. Công dụng là Ani cũng xuống mang lại nơi, nhưng mà thật không may, trong quá trình leo xuống, cô nhỏ bé đã chạm mặt một htương tích nhỏ, à không, phải là yêu đương tích lớn bắt đầu đúng. Một vết rách rưới rộng sinh hoạt gót chân. Đau ao ước chảy nước mắt tuy vậy Ani vẫn cố chịu đựng để rất có thể leo xuống bên dưới an toàn.Xuống cho nơi, Ani ngồi bết xuống đất, cô bé bao bọc lấy gót chân, hét lên thân rừng :– Ôi trời đất ơi, nhức quá, mình bị tiêu diệt mất !Đau thì có đau cơ mà trước tiên là bắt buộc kịp thời sơ cứu, nếu gồm chuyện gì thì chờ đến lúc về đến cô nhi viện công thêm tiếp. Cô nhỏ nhắn lấy gạc băng white cả gót chân. Rồi Ani chập chững vùng dậy nhìn quanh. Màn đêm đã buông xuống, đâu đó còn vang thông báo cú kêu thiệt thê lương. Ani nheo đôi mắt :– cố này là thảm rồi, trời tối vì thế mình vẫn muốn đi tiếp cũng không được, thôi,đành ngủ lại tại đây vậy !Rồi cô bé nhỏ lôi ra trong túi chiếc tui ngủ, trải bung ra, rồi còn tồn tại cả chăn, cả mền, góc cạnh không thảm bại gì làm việc nhà…………………………………..

Trong lúc đó, sống cô nhi viện, mọi tín đồ đang nháo nhào mặc nghe tin Ani mất tích. Sơ Rotrin rứa mảnh giấy nhắn mà Ani nhằm lại, lẩm nhẩm đọc rồi chép mồm :– Con bé này khờ quá, chưa ai tìm ra tứ diệp thảo thì làm sao nó kiếm được chứ. Vic lại vào tình trạng thay này cơ mà con nhỏ nhắn bỏ đi, thiệt là….Ở phòng y tế, Vic vẫn còn đấy đang thiêm thiếp. Và cậu đâu hay, cô bạn nhỏ của cậu sẽ từng bước, từng bước đi kiếm mạng sống và cống hiến cho cậu.…………………

Sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua kẽ lá cùng rọi trực tiếp vào khía cạnh Ani. Cô bé nhỏ giật mình thức giấc. Ani ngồi dậy tuy nhiên rồi lại khuỵ xuống. Sao cố gắng nhỉ, sao lại thấy choáng. Ani chuyển tay sờ lên trán :– Thôi bị tiêu diệt rồi, bản thân sốt rồi, vững chắc tại sương tối đây nhưng mà !Đã vậy dấu thương làm việc chân ngày hôm qua hiện thời đã sưng lên với nhức kinh khủng. Ani cố gắng gượng dậy. Cô nhỏ xíu dọn dẹp đụn chăn mền, túi ngủ của mình, nhét không còn vào bố lô rồi lấy nước cọ mặt. Tuy mệt tuy nhiên cô bé nhỏ vẫn cố gắng đi và nhất định không chịu vứt cuộc. Tuy vậy Ani mang đến rằng bạn dạng thân mình chỉ bị cảm nhẹ bởi sương đêm nhưng hình như linh tính cô nhỏ xíu mách bảo rằng đã bao gồm chuyện không hay xẩy ra trong khung hình mình…Xỏ chân vào đôi giảy thể dục bẹp dúm, Ani lê mỗi bước nặng nhọc và lờ đờ bước đi.– Giờ chỉ còn mỗi một bài toán là đi tìm gốc cây đại thụ mà lại thôi. Núm lên Ani, mệt cỡ nào cũng không hại !Và Ani lại tiếp tục bước. Có đôi khi cô bé nhỏ cảm thấy quá mệt mỏi, song chân đã sưng tấy, bản thân lại sốt, tay thì bị xây xát, Ani như ao ước bỏ cuộc, tuy nhiên rồi Ani bắt gặp hình ảnh Vic đang nằm bên trên giường bệnh dịch và rất có thể ra đi bất cứ lúc nào, cô bé như được tiếp thêm mức độ mạnh, thêm nghị lực và niềm tin, tiếp tục đi kiếm một truyền thuyết không có thực.Nhưng ngoài ra cơ thể Ani không để cho cô nhỏ bé được yên. Thân nhiệt độ Ani ngày càng tăng cao, song chân mỗi lúc càng thêm nhức. Cứ chốc chốc, Ani lại phải ngồi xuống uống thêm nước, đưa tay lên trán lau đi đa số giọt các giọt mồ hôi nhưng rồi Ani vẫn cứ đi, tuy vậy chậm, cho dù lâu nhung cố định Ani đề nghị đến được loại đích mà lại cô bé xíu đã đưa ra cho mình.Và rồi điều kì diệu đã xảy ra.Cô bé nhỏ đã mang đến được cội cây đại thụ.Đó là 1 cây chò nâu tán sum xuê, gốc to mang đến nỗi cả chục người chưa kiên cố ôm nổi. Ani mừng mang đến rơi nước mắt, cô nhỏ nhắn quên cả mệt, quên cả đôi bàn chân đau, Ani tháo cha lô, chạy cho chỗ nơi bắt đầu cây chò đại thụ. Cô bé bỏng mỉm cười và nói trong tiếng thở dồn :– sau cuối tôi cũng đã tìm ra, tôi tìm ra rồi, tìm thấy thật rồi !!!Rồi Ani đến bên gốc cây, không nguy hiểm đếm từng bước chân một.Qua buộc phải một trăm bước…..Một…Hai…Ba……..Chín mươi chín….Một trăm….Tiến một trăm bước…Một…Hai………Chín mươi chín….Một trăm…..Đến lần thứ cha thì Ani ý muốn nhắm mắt lại nhưng mà bước, cô bé xíu muốn đếm những bước đi bằng chính tâm hồn mình với hơn vớ cả, Ani mong muốn khi mở mắt, cánh đồng tứ diệp thảo sẽ hiển thị một bí quyết thần kì cùng rực rỡ.Ani nhắm mắt lại và ban đầu bước sang trái…Một…Hai…Ba…………Chín mươi chín….Và… một trăm…..Ani từ tốn mở mắt. Mà lại cô bé bỏng thật sự dường như không tin, tuyệt là không thích tin. Trước mắt cô bé từ bây giờ không hề gồm một cánh đồng tứ diệp thảo làm sao cả, tất cả chỉ là một trong mảnh khu đất khô cằn, giá lẽo, tới cả cỏ lẩn thẩn cũng không mọc lên nổi. Ani gửi tay dụi mắt, đó là sự thiệt hay chỉ nên giấc mơ ?
Ani dụi mang lại đỏ hoe cả đôi mắt nhưng thực sự thì vẫn chỉ là sự việc thật, mẩnh khu đất vẫn thế, vẫn giá lẽo, im im…Ai quỳ thụp xuống một cách tuyệt vọng rồi cô bé gào lên nức nở :– thiết yếu như thế, quan trọng nào, lẽ như thế nào tứ diệp thảo không tồn tại thực, lẽ nào, lẽ làm sao tứ diệp thảo chỉ nên một cây cỏ dại chỉ có trong tiềm thức, trong trí tưởng tượng của hầu như người. Tôi bị gạt thiệt rồi ư, tôi vẫn ngây thư vượt ư, cần thiết nào, quan yếu nào… ???????
Từng giọt nước mắt tiếp liền nhau chảy nhiều năm trên khuôn mặt của Ani, hoà lẫn cùng với máu, với gần như giọt mồ hôi, với niềm tin, với mong muốn và cả sự thuyệt vọng tột cùng. Bây chừ Ani chỉ mong muốn tự trách bạn dạng thân mình lý do lại quá cả tin, lý do lại ước ao đi theo một truyền thuyết nhảm nhí và vô bổ mà một ai đó đã đặt ra, nguyên nhân lại ko ở lại cô nhi viện và thuộc trải qua phần nhiều ngày tháng trở ngại này với Vic. Trên sao, tại sao ????
Nhưng điều kì diệu rồi cũng sẽ xảy ra.Đó chính là lúc này, khi phần đa giọt nước đôi mắt của Ani rơi xuống cùng thẩm vào đất, thì ngơi nghỉ đấy, phần nhiều cây tứ diệp thảo ban đầu cựa mình mọc lên. Thuở đầu chỉ là một trong những cây, tuy vậy rồi hai, tía bốn cây, rồi cả một cánh đồng tồn tại chỉ vào chớp mắt. Nhưng lại thật sự thì tất cả mọi người không ai biết rằng tứ diệp thảo chỉ mọc lên nhờ phần lớn giọt nước mắt của tình thương thương. Và trong số đó hẳn là cũng có Ani………………

Vic lag mình tỉnh giấc giấc vào đêm. Cậu bé xíu nhìn quý phái giường bên cạnh, cậu thấy Ani sẽ thiêm thiếp ngủ, trông cô bé bây giờ hiền dịu như một thiên thần. Vic bàng hoàng dơ bẩn lại những khẩu ca mà chưng sĩ Robert đã nói tới Ani thời điểm chiều :– Tôi thật sự không tin nổi nguyên nhân cô bé nhỏ lại có thể làm được việc này, cô nhỏ bé đã bị lan truyền trùng máu vì chưng vết thương sinh sống chân quáặng. Vào trường hợp hit kéo dài ra hơn nữa bốn mươi tám tiếng đồng hồ thời trang thì thực ra ở bệnh dịch nhân bình thường có lẽ họ đang tử vong. Cơ mà điều kì quặc là tại sao khi đó đã là năm mươi nhì tiếng đồng hồ thời trang mà cô bé vẫn về cho được đây, thật không thể phân tích và lý giải nổi… Nhưng, tôi e rằng, cô bé sẽ không thể qua nổi sáng ngày mai,bệnh tình cô nhỏ bé đã nặng lắm rồi….Vic âm thầm nhìn Ani. đời nào cậu ấy chỉ còn được ở chỗ này đến tương lai thôi sau ? vì sao số phận lại có thể chấp nhận được Vic được sống, cho phép cậu được ghép tim tuy vậy Ani thì không, lý do cô nhỏ nhắn lại bị tiêu diệt ? Vic rứa nén lại tuy thế giọt nước mắt, cố kỉnh nén lại nỗi đau, nỗi mất mát trong thâm tâm nhưng cậu không thể, nỗi đau trong tim cậu bây giờ đã thừa lớn.Và Vic bật khóc.Trong tối tối, từng tiếng nấc nghẹn ngào của Vic chậm rì rì vang lên. Cậu nỗ lực ngậm chặt chiếc chăn trong mồm để không có bất kì ai biết rằng cậu đang buồn bã tột cùng. Đôi vai nhỏ tuổi bé của cậu khẽ rung, nước đôi mắt cậu chan hoà ở cằm, ở cổ…Nhưng rồi nước mắt vẫn khô…Vào giờ phút này, thật sự trung ương trạng Vic đã rối bời, chỉ vài ba tiếng đồng hồ nữa thôi, người các bạn mà cậu mếm mộ nhất sẽ rời quăng quật cậu cùng ra đi mãi mãi. Cậu sẽ làm gì, làm cái gi đây ? và rồi Vic nhìn thấy nhánh tứ diệp thảo cơ mà Ani đã với về. Bây chừ Vic đang thật sự biết cậu bé nhỏ phải có tác dụng gì. Cậu dìu dịu nâng nhánh tứ diệp thảo lên, cẩn thận bỏ trên một tờ giấy trắng và bắt đầu cặm cụi vẽ…Sáng hôm sau, lúc mọi người vừa thấy Ani bắt đầu có dấu hiệu không ổn, những sơ đã nôn nóng chạy đến bên. đôi mắt ai nấy mọi đỏ hoe, dẫu vậy không ai hoàn toàn có thể khóc được thành tiếng. Ani chỉ mỉm cười nhìn họ cùng nói bằng giọng yếu ớt :– con không sao đâu, mọi người đừng lo. Chẳng phải các sơ đã dạy con rằng con tín đồ ai chẳng có lúc chết, chỉ tất cả điều con ra đi khá sớm thôi. Nhưng Vic sao rồi ạ ?
Sơ Maria vấn đáp Ani trong giờ đồng hồ nấc nghẹn ngào :– Đã tìm kiếm được người ghép tim phù hợp rồi, con yên trung khu đi !Ani lẩm nhẩm :– Vậy là Vic sinh sống rồi, cậu ấy sinh sống rồi !Chợt gồm một giọng nói nhỏ nhẹ, trầm nóng từ vùng phía đằng sau vang lên. Là Vic. Cậu bé bỏng đã dậy và rời khỏi giường từ lúc nào. Vic chú ý Ani. Cậu không khóc. Vic vơi nhàng cầm lấy đôi bàn tay nhỏ dại nhắn của Ani, rồi ấn vào đó một tờ giấy trắng, bên trên đó gồm vẽ một nhánh tứ diệp thảo màu xanh da trời lá ở kề bên một nhánh tứ diệp thảo thật.Ani nhìn bức tranh rồi hỏi Vic :– Cậu bộ quà tặng kèm theo mình thật đấy ư ?– Ừ, cậu cố kỉnh lấy đi. Tất cả nó thì khi lên tới mức thiên đàng, cậu sẽ không còn thấy cô đơn nữa vì sẽ luôn luôn có tớ bên cạnh, chịu không ?
Ani cười cùng cô bé gật đầu, lại một thú vui thiên thần.Rồi cô bé xíu nhìn gần như người, quan sát Vic, quan sát bức tranh tất cả nhánh tứ diệp thảo.Một giọt nước bé dại từ khoé đôi mắt Ani rơi xuống.Đôi đôi mắt Ani nhàn khép lại….Mãi mãi…

"Các tín đồ chớ quên, thiết yếu nước bự thường làm các điều trái đạo.Vì rằng họ đến mình tất cả cái quyền nói một đường có tác dụng một nẻo.Cho nên cái họa muôn thuở của ta là nước Tàu.Chớ khinh thường chuyện vụn lặt vặt nảy ra trên biên ải.Họ không tôn trọng biên giới qui ước.Cứ luôn luôn đưa ra những dòng cớ để gây hấn.Không buôn bản tính được thì gặm nhấm đất đai của ta.Họ gặm nhấm đất đai của ta,lâu dần họ sẽ trở nên giang san của ta từ mẫu tổ đại bàng thành cái tổ chim chích.Vậy các ngươi cần nhớ lời ta dặn:Một tấc khu đất của tiền nhân nhằm lại, cũng ko được để lọt vào tay kẻ khác.Ðây là chúc thư cho con cháu muôn đời".(Trần Nhân Tông sống ngôi 1278-1293)
*

Tứ Diệp Thảo 四叶草赤沙印记 Xích Sa Ấn ký kết - bầu nhiệt tiết - tâm huyết tuổi xuân - sunshine heartbeat Hong
Kong 2004
Diễn viên: tư Đồ Thoại Kỳ vai Vu Dật Thần; Thái Kỳ Tuấn vai Phương Lực; Dương Tú Huệ - Diệp Thanh; Lý tứ Hân - Diệp Kiều; è Tự Dao - Diệp Nhân; Dung Tổ Nhi - cat Bốc Tái
Tóm Tắt: thời điểm còn nhỏ, 3 bà bầu Diệp Thanh, Diệp Kiều, Diệp người thương cờ gặp gỡ một cô nàng tên cát Bốc Tái. Sau khi xem quẻ, cat Bốc Tái tiên đoán, năm Diệp Thanh 18 tuổi, cô sẽ chạm chán một con trai trai gồm dấu chàm cỏ tư lá bên trên người, đàn ông trai ấy chính là chân mạng thiên tử của Diệp Thanh. Thời hạn thấm bay trôi qua, 3 cô gái đều trưởng thành, cả 3 cùng học ở trường quốc tế Thanh Lam. Đội trưởng team bóng chuyền của ngôi trường là Vu Dật Thần, một cánh mày râu trai đẹp, vui vẻ, hiền khô lành, học tập giỏi. Anh là "bạch mã hoàng tử" của các nữ sinh trong trường nên có khá nhiều bạn học con gái gia nhập team bóng chuyền chỉ với mục đích được tiếp cận anh. Một hôm 3 người mẹ phát hiện tại trên tín đồ Vu Dật Thần tất cả dấu chàm cỏ tứ lá, khiến cho họ ghi nhớ lại lời tiên lượng xưa. Do Diệp Thanh là cô nàng hay lưỡng lự và thiếu quyết đoán buộc phải Diệp Kiều với Diệp Nhân đề xuất nghĩ đủ cách để lập cơ hội cho chị mình tiếp cận Vu Dật Thần. Theo dự tính, 3 bà bầu cùng gia nhập đội nhẵn chuyền, không bao thọ 3 chị em họ vô tình phạt hiện bao gồm một con trai trai cũng đều có dấu chàm cỏ tứ lá trên người, anh ta thương hiệu là Phương Lực, một học sinh hiếm hoi của trường. Phân phát hiện mới này khiến 3 chị em vô thuộc hoang mang, bởi vì họ chần chừ chàng trai mà cat Bốc Tái tiên đoán là ai? Vu Dật Thần tuyệt Phương Lực.
I"ll be ok, go find your love todaysearching everywherea lot of sunshine"s waiting for you.don"t be afraidyou"ll find your love one daytell me that you do your best for me
I believe in your faith.I can see, a burning flame
It is your future waiting for you.hold my hands và give me your wordbelieve in what you do và you will be ok.I"ll be ok, go find your love todaysearching everywherea lot of sunshine"s waiting for you.don"t be afraidyou"ll find your love one daytell me that you vị your best for me,I believe in your faith.
KHI TÔI CÒN TRẺ VÀ THON tác giả Kim Bạch Kim
BORN lớn BE A BUSINESSWOMAN người sáng tác Kim Bạch Kim
CHUỘT ĐI TỊ NẠN - RUỒI BỊ NGẤT XỈU tác giả Kim Bạch Kim
DỰ TIỆC NHÀ GIÀU người sáng tác Kim Bạch Kim
NÀNG ẾCH Đi Dạo người sáng tác Kim Bạch Kim
RỪNG CÂY BIẾT ĐI người sáng tác Kim Bạch Kim
ĐÀN ÔNG THUA bé CHÓ của Kim Bạch Kim300% MAY MẮN đến CHẮC ĂN của Kim Bạch Kim
BẠN HEO của Kim Bạch Kim
TRÚNG SỐ ĐỘC ĐẮC-KHUI LUÔN JACKPOT của Kim Bạch Kim
NỤ HÔN ĐẦU KHÓ QUÊN của Kim Bạch Kim
NGƯỜI ĐẦU TIÊN của Kim Bạch Kim
CHUYỆN GIANG HỒ Kim Bạch Kim
VÌ SAO PHỤ NỮ VIỆT phái nam ĐÁNG ĐƯỢC KHÂM PHỤC của Kim Bạch Kim
*

Mục Lục:Đọc với suy ngẫm - Truyện ngắn sưu tầm
lúc2:02 PMViết bởiqhqt.edu.vn
*

No comments:
Post a Comment*********************************************************Cảm ơn chúng ta đã ghé qhqt.edu.vn bạn có yêu ước hay ý kiến gì không? Bạn vui tươi để lại đôi đánh giá để trang ngày càng hoàn hảo hơn. NHẬN XÉT SẼ CHƯA ĐƯỢC ĐĂNG ngay !Nếu không đam mê hiển thị TÊN thì hảy lựa chọn hồ sơ Anonymous "Ẩn danh" rồi dấn "Đăng dấn xét". Nhấn thêm lần nửa trường hợp có thông tin báo lỗi. Kim
Long9999 chúc chúng ta một ngày thiệt đẹp với vui vẻ.*********************************************************Thank you for your visit & welcome to lớn our blog!Take a moment và look around. Let us know what you think about this blog by leaving a comment.YOUR bình luận NEEDS to lớn BE APPROVED BEFORE IT WILL APPEAR. THANKS EVERYONE FOR PATIENTS. Have a nice day.* Kim
Long9999 **********************************************************Vielen Dank für den Besuch!Sie können Ihre Kommentare und Anregungen hier hinterlassen. DIE KOMMENTARE WERDEN MODERIERT und WERDEN NICHT SOFORT ANGEZEIGT.Bitte haben Sie etwas Geduld!Einen schönen Tag noch...* Bạch Kim * *********************************************************Merci pour votre visite!Vous pouvez laisser vos commentaires et suggestions ici.LES COMMENTAIRE DOIT ÊTRE APPROUVÉ AVANT D'ÊTRE AFFICHÉ.Je vous remercie beaucoup pour votre patience!Bonne journée.* Kim
Long9999 **********************************************************ご訪問ありがとうございます!ここにあなたはあなたのコメントや提案を残すことができます。コメントはすぐには表示されません。辛抱してくれてありがとう。良い一日を!*********************************************************

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *